Chủ mẫu trùng sinh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-24 16:08:09
Lượt xem: 5,374
8
Kiếp trước của ta, từng bước từng bước đều là sai lầm, cuối cùng c.h.ế.t vào mùng một tháng chín năm Vĩnh Xương thứ ba mươi hai.
Kiếp trước cũng gống như lúc này, là vào một ngày thu nắng đẹp, trời xanh trong suốt không mây, trong không khí phiêu đãng hương hoa nhàn nhạt.
Ta c.h.ế.t tại Huệ Ninh Lâu trong Tống quốc công phủ.
Kiếp trước ta hồi kinh, phát hiện Ngụy Húc cùng Đỗ Phượng Lan tư tình, phẫn nộ đến cực hạn.
Từ đó trở đi, cả giận mất khôn, luôn hành động theo cảm tính.
Ta đại náo quốc công phủ, đuổi Đỗ Phượng Lan đi, Ngụy Húc cáu kỉnh với ta: "Nàng có biết đấy là sư phụ của Tụng Tụng không? Ngay cả ân sư của hài tử mà nàng cũng dung không được."
"Nàng ta mà cũng xứng là ân sư?" Ta hỏi lại Ngụy húc.
Ngụy Húc: "Ta không cùng nàng cãi lộn nữa, nàng là Hoa Dương quận chúa tôn quý, nàng có Thái hậu là chỗ dựa."
Hắn cảm thấy ta quá mức bức ép người khác.
Sau khi Đỗ Phượng Lan rời đi, nữ nhi Tụng Tụng của ta rất thất vọng, nó vụng trộm đến chỗ ta khóc mấy lần, muốn Đỗ Phượng Lan trở về.
Nhi tử Nguỵ Thường thì nổi nóng, hắn rất thích ăn món chân giò hầm Đỗ Phượng Lan làm, ai làm cũng không ngon bằng Đỗ Phượng Lan.
Bà mẫu ta vụng trộm đi thăm Đỗ Phượng Lan mang thai, ta đi theo, bị Ngụy Húc chụp lên cái tội danh “ đánh bà mẫu” , ngay cả Thái hậu cũng phải hạ mình trấn an Nguỵ phủ để đảm bảo cho ta.
Ta về tới phủ Quốc công.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngụy Thường biết Đỗ Phượng Lan dưỡng thai tại trang tử, cố ý tìm dược liệu tốt vấn an nàng ta. Còn ở bên đó ăn cơm.
Nó thấy muội muội khổ sở, còn đón luôn cả Tụng Tụng đi.
Sự phản bội của hai đứa con, ta cũng rất nhanh phát hiện, đem hai bọn nó kêu đến: "Thưởng nhi, ngươi quỳ xuống cho ta!"
Ngụy Thường xem thường nói: "Hoa Dương quận chúa thật sự là uy nghi lớn quá!"
Nó học cha nó, động một chút lại chụp cho ta cái mũ “ lấy quyền thế bức ép người khác”.
Nữ nhi của ta mềm mại hơn, bịch quỳ xuống: "Nương, đều là lỗi của con, Nương đừng tức giận với ca ca. Về sau con cũng sẽ không đi gặp Lan di nương nữa."
Ngụy Thường tuổi còn nhỏ, đã học được diễn xuất của Nguỵ Húc: "Về sau, tất cả người trong nhà chúng ta đều là nô tài của bà, Hoa Dương quận chúa!"
Ta tức giận đến toàn thân run rẩy, cầm bình hoa liền nện nó.
Ta tức giận cực điểm, đến đêm ho không nừng, ho ra một ngụm m.á.u tươi.
Hai đứa nhỏ cùng ta càng lúc càng lạnh nhạt.
Bọn chúng nói với người ngoài là ta điên rồi.
Thái hậu gọi ta đến hỏi chuyện, khuyên ta hoà ly. Ta không không đồng ý, nhất định chiến với bọn họ đến cùng
Nhi tử Nguỵ Thưởng đối với Đỗ Phương Lan như đối với mẹ ruột, lại hiếu thuận với tổ mẫu, chỉ mỗi lần nhìn thấy ta đều là châm chọc khiêu khích.
Nữ nhi của ta sợ ta, nó từ từ rời xa ta.
Năm thứ hai ta hồi kinh, sinh xong hài tử, để đứa nhỏ ở lại trang tử nuôi dưỡng, nàng lại trở về An quốc công phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chu-mau-trung-sinh/chuong-8.html.]
Nàng cũng giống như kiếp này, kiều kiều nhu nhu khiêu khích. Ta không thể chịu đựng được, phạt nàng, Ngụy Húc càng cảm thấy nàng ta đáng thương; mọi người đều cảm thấy tất cả đều do ta mà ra.
Người bên ngoài đều nói ta bị điên.
Ngụy gia không cản được ta, bọn hắn chỉ là từng chút một bức ép ta.
Mama quản sự ta tâm đắc nhất đột ngột chết, là c.h.ế.t thảm ở trước mặt ta; Ta nuôi một con ch.ó nhỏ mà bị đá ném vỡ đầu, ta như bị điên muốn tìm tới toàn bộ bọn họ tính sổ.
Ăn không ngon, ngủ không ngon, ta căng thẳng một cây dây cung.
Đến Huệ Ninh Lâu, là chính chủ ý của ta.
"Nương, nương mau ra đây, cháy!" Nhi tử ta ở bên ngoài hô.
Khói đặc cuồn cuộn, ta vội vàng đẩy cửa ra, phát hiện Ngụy Thường đứng tại cổng.
Không biết chỗ đó cháy.
Ta kéo nó: "Đi mau, Thường nhi, mau đi thôi!"
Nó lại đẩy ta ngã.
Thời điểm ta bị đẩy ngược lại trong nhà, nghe được nó nói: "Ta muốn nghị hôn, nhưng có một mẫu thân điên điên khùng khùng như thế, ta tìm không được cô nương tốt. Nương, coi như vì nhi tử làm chút chuyện tốt đi."
Ta té xuống từ trên lầu cao.
Huệ Ninh Lâu bị một trận hoạ hoản thiêu thành tro bụi, ta bị thiêu c.h.ế.t tại đầu bậc thang.
Thái hậu nương nương tức giận.
Nhưng Nguỵ Thường đã mang theo muội muội tiến cung, nói với Thái hậu: "Là nương tự xông vào Huệ Ninh Lâu, bà ấy nổi điên đã lâu."
"Thái hậu nương nương, bà ấy không chỉ tra tấn mình, cũng tra tấn cả con." Hắn vén tay áo lên, cho Thái hậu nhìn những vết thương chồng chất trên cánh tay.
Đó chính là hắn tự mình nguỵ tạo, vu hãm thương thế của ta.
Nữ nhi của ta chỉ biết là khóc.
Nó giống như ta, là đồ ngu xuẩn, ngây thơ lại vô năng.
Thái hậu nước mắt chảy ròng.
Ngụy gia một mực nói với bên ngoài ta là một kẻ điên. Tên điên tự thiêu, kết thúc mọi khổ cực của Nguỵ gia, người người thương hại phủ quốc công, nói hắn rốt cục cũng được buông tha, không cần bị bà điên tra tấn.
Mà nhi tử ta mới là thứ vũ khí công kích trí mạng nhất.
Nó vì sao hận ta như vậy?
Ta rời nhà , nó vừa sáu tuổi, vỡ lòng mới một năm.
Lúc vừa học vỡ lòng, nữ nhi Nguỵ Tụng rất thông minh, vừa học liền biết; Nhi tử ham chơi, không chuyên tâm, ta đích xác đối với nó nghiêm khắc chút.
Nó bởi vậy ghi hận ta, không tiếc vì ngoại nhân vu hãm ta, bức điên ta, thậm chí giúp Ngụy gia g.i.ế.c ta?
Bây giờ nó đứng trước mặt ta, cùng năm cùng tháng cùng ngày, không còn là phóng hỏa đốt ta, mà là nói: "Chúng ta chưa từng tổn thương ngươi" .
Phàm là ta lui đến chậm một bước, ta vẫn là mình đầy thương tích.
Bọn họ không có chút nào thay đổi, là ta cải biến mình, cứu vớt mình.