Cứu Rỗi Thất Bại - 2
Cập nhật lúc: 2024-08-29 15:02:04
Lượt xem: 132
Mẹ mất, bố vào tù.
Kỳ Phong được bà ngoại nuôi dưỡng.
Thế nên, tôi cảm thấy Kỳ Phong không phải là một đứa trẻ hư.
Cậu ấy chỉ không thể chữa lành được tuổi thơ của mình. Thông qua việc liên tục thử thách, để cậu ấy muốn chứng minh rằng mình không cần tình thương.
Tháng Năm Đổi Dời
7
“Tại sao tôi phải nghe lời cậu?”
“Đừng tưởng rằng tôi hứa bừa với cậu một câu là cậu có thể sai khiến được tôi.”
Kỳ Phong tiến lại gần tôi, gằn từng chữ một.
“Tớ không có ý đó.”
Tôi nhìn cậu ấy: “Tớ chỉ mong cậu ăn sáng, nếu không cậu sẽ bị đau dạ dày.”
Kỳ Phong mạnh tay hất vai tôi.
“Tôi không cần lòng tốt giả tạo của cậu.”
Cậu ấy bỏ lại câu cuối cùng.
8
Giờ ăn trưa.
Từ xa tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào, Kỳ Phong đi ở giữa, theo sau là những người bạn của cậu ấy.
Cậu ấy dừng lại trước mặt tôi, cầm một cái khay trong tay.
Tôi còn chưa nói ra thắc mắc của mình, Kỳ Phong đã đổ phần cơm còn lại của mình vào khay của tôi.
Sau đó, cậu ấy ném cái khay sang một bên rồi vỗ tay.
“Không phải cậu thích khuyên người khác ăn cơm sao, vậy thì cậu hãy ăn nhiều hơn một chút đi.”
“Cảm ơn.” Tôi không hề bận tâm, chỉ mỉm cười và nói.
Kỳ Phong tức giận đến run người, bèn hung hăng đá vào ghế một cái.
9
Sự trả thù của Kỳ Phong đến rất nhanh.
Đêm qua trời mưa lớn suốt đêm, khắp nơi đều là vũng nước, những giọt mưa rơi xuống tạo thành gợn sóng.
Tôi vừa bước đến tòa nhà giảng đường thì nhìn thấy những cuốn sách rơi trong vũng bùn. Tất cả các cuốn sách đều có tên của tôi trên đó.
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Kỳ Phong vẫn đang ném xuống.
Tôi bình tĩnh nhặt sách lên và đặt sang một bên.
Kỳ Phong đứng ở cửa đợi, mong chờ nhìn thấy vẻ giận dữ trên khuôn mặt tôi.
“Cậu có vui không?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Tất nhiên.” Kỳ Phong nhướng mày.
“Chỉ cần cậu vui là được.” Tôi nói một cách chân thành.
Gió thổi lời tôi nói vào tai Kỳ Phong.
Kỳ Phong ngước mắt nhìn tôi: “Thật sao, chỉ cần tôi vui là được?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Kỳ Phong nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Tôi luôn muốn chơi một trò chơi, vậy thì cậu hãy giúp tôi thực hiện nó.”
10
Kỳ Phong bảo tôi mặc áo có mũ trùm đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-roi-that-bai/2.html.]
Vì vậy, tôi mặc một chiếc áo hoodie.
Khi tôi đến nơi, Kỳ Phong và bạn bè của cậu ấy đều đã có mặt.
Kỳ Phong đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cậu. Điếu thuốc trên tay di chuyển theo động tác của cậu, làn khói lượn lờ che khuất biểu cảm của cậu.
Thấy tôi đến, Kỳ Phong dập tắt điếu thuốc dưới chân.
“Lại đây, đứng ở đây, quay lưng lại.”
Tôi không hiểu nhưng vẫn làm theo lời cậu ấy.
Kỳ Phong mạnh tay kéo mũ áo của tôi, rồi lùi lại hai bước.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng pháo hoa được châm lửa.
Giây tiếp theo, nó nổ tung trong mũ áo của tôi.
Tôi ngửi thấy mùi khét, nghe thấy tiếng họ cười đùa sau lưng tôi. Họ thi đua xem ai có thể ném pháo trúng vào mũ của tôi.
Tôi đứng cứng đờ tại chỗ, không hề né tránh một bước nào.
Khi kết thúc, người tôi đầy mùi thuốc súng.
Kỳ Phong bước đến trước mặt tôi, hỏi tại sao tôi không né tránh.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Cậu vui chưa?”
Kỳ Phong hơi sững người, sau đó cau mày.
“Không vui, vì cậu đã không tránh.”
Sau đó cậu ấy cười khẩy: “Tôi thích nhìn thấy vẻ sợ hãi của cậu hơn.”
“Được thôi.”
11
Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, tôi cố tình mang theo hai chiếc ô.
Khi cơn mưa lớn trút xuống, tôi đưa một chiếc ô cho Kỳ Phong.
Kỳ Phong chỉ liếc nhìn rồi hất tay tôi ra: “Tôi không cần.”
Tôi kiên quyết đặt chiếc ô lên bàn của cậu ấy. Lần này cậu ấy không từ chối.
Đến lúc tan học, tôi thấy cậu ấy đã giương chiếc ô tôi đưa cho. Bởi vì tôi biết cậu ấy ghét những ngày mưa.
Những ngày mưa luôn gợi lại các ký ức đau buồn của cậu ấy. Kỳ Phong dường như nhận ra ánh mắt của tôi, cậu ấy đột ngột quay đầu lại.
Tôi thì thoải mái vẫy tay chào cậu ấy.
12
Kỳ Phong cho rằng đó là sự chế nhạo của tôi đối với cậu ấy.
Sáng sớm cậu ấy đã đến trước mặt tôi, dưới ánh mắt của tôi, cậu ấy giơ tay lên đập vỡ chiếc cốc thủy tinh, chiếc cốc ấy lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Kỳ Phong cúi đầu cười đắc ý với tôi.
Tôi không có phản ứng gì đặc biệt, từ trong ba lô lấy ra một chiếc cốc thủy tinh khác.
Tôi từ tốn nói: “Cái đó là tớ mua cho cậu, tớ thấy môi cậu hơi khô.”
Kỳ Phong đứng sững tại chỗ, biểu cảm có chút bối rối hiếm thấy.
Tôi khẽ cười, nói: “Nếu cậu vẫn cần, tớ có thể tặng cái này cho cậu.”
“Tôi không cần.” Kỳ Phong phản ứng dữ dội, quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.
13
Sau ngày hôm đó, Kỳ Phong không còn gây phiền phức cho tôi trong vài ngày tiếp theo.
Tôi cứ tưởng trò đùa ác ý của cậu ấy đã kết thúc.