Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 16
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:24:14
Lượt xem: 8
Khanh Linh nhìn thẳng vào hắn: “Nhìn ta làm gì?”
Cố Vọng suy nghĩ một chút, duỗi tay ra: “Có thể lại làm phiền thêm một chút nữa.”
Còn khách sáo nữa chứ!
Bàn tay vốn đã được băng bó êm xuôi, lúc này thế nhưng lại chảy máu, băng vải cũng bị m.á.u nhiễm đỏ.
Khanh Linh: “?”
Trước đó lúc nàng băng bó cũng không có chảy nhiều m.á.u như vậy mà?
Khanh Linh nghi ngờ nhìn mấy giây, thả lửa ma trơi ra, dời một cái ghế tới: “Công tử ngồi xuống trước.”
Nga
Nói là ghế, đại khái chính là tảng đá được mài qua loa đơn giản, Cố Vọng nghe lời ngồi xuống.
Khanh Linh mang dụng cụ băng bó tới, cẩn thận gỡ băng vải trên tay hắn ra.
Cố Vọng rũ mi mắt, trên đầu ngón tay còn lại trống rỗng không có điểm tựa, nhìn động tác cực kỳ cẩn thận của nàng, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Nàng ngẩng đầu lên, ý cười nơi khóe miệng hắn vẫn chưa tan đi, chân mày cũng không nhíu lấy một cái: “Hơi đau.”
Khanh Linh: “…”
Vậy mà hắn còn cười được à?
Khanh Linh có chút chần chờ: “Vậy ta làm nhẹ chút nhé?”
Cố Vọng thong dong trả lời: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/16.html.]
Miệng vết thương của hắn không biết vì sao lại bắt đầu chảy máu, còn chảy rất nhiều. Hàng mi thanh tú của nàng nhíu lại, chuyên tâm cầm m.á.u cho hắn.
Nói đến cũng lạ, nàng còn chưa biết phải ra tay thế nào, m.á.u lại đột nhiên ngừng chảy.
Khanh Linh liên tục xác nhận rồi mới lần nữa băng bó kỹ lưỡng cho hắn. Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, lại yên tĩnh, nhìn không ra nhiều vấn đề lắm. Nàng mệt mỏi uể oải, chịu đựng cơn buồn ngủ ngáp dài băng bó xong hai tay cho hắn.
Khanh Linh thở dài một hơi, nhướng mi mắt: “Xong rồi.”
Cố Vọng gật nhẹ đầu: “Đa tạ.”
Nàng không có tâm tư đi phân biệt lời của hắn là thật hay giả, cố nén bối rối hỏi: “Công tử có muốn ngủ tiếp không?”
Ánh mắt hắn từ trên bàn tay dời đi, nhìn vẻ mặt bối rối của nàng, cười nói: “Không ngủ nữa.”
Ánh mắt nàng lập tức sáng lên.
Nàng có thể quay về quan tài được rồi.
Cố Vọng làm bộ như không thấy nét mặt vui mừng của nàng. Tuy nói tạm thời không có việc gì, nhưng hình như cũng không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, hắn đứng dậy:
“Hôm nay đã quấy rầy nhiều rồi, Cố mỗ đi trước, cáo từ.”
Khanh Linh: “Bên ngoài trời tối, lại có gió mạnh…”
Cố Vọng nhíu mày, như vậy là muốn giữ hắn ở lại sao?
Ngay sau đó, trước mặt hắn lập tức nhiều thêm một đốm lửa ma trơi, đôi mắt cười của nàng khẽ híp lại, phất tay: “Ta để nó đưa tiễn công tử, trên đường cẩn thận.”
Cố Vọng nhìn đốm lửa ma trơi vẫn luôn một mực tránh né mình, lại nhìn qua nàng, bất chợt bật cười thành tiếng, lười biếng nói: “Đa tạ.”