Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 11:
Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:56:57
Lượt xem: 242
Chương 11:
Đúng là miệng quạ đen.
Không đến mấy ngày sau, chuyện này thật sự bại lộ.
Tất cả mọi người đều biết Diệp Thời Nhất và Nguyên Hiểu Hiểu có hôn ước từ bé, nhưng Nguyên Hiểu Hiểu lại lén lút quen một người bạn trai lớn hơn mình hai tuổi.
Nguyên Hiểu Hiểu hoảng loạn, vừa hoảng vừa giận, cô ta nhìn thấy tôi đang ngồi bên cạnh bình tĩnh ung dung, thế là tôi thành thùng rác cho cô ta trút giận.
“Nguyên Ý, có phải chuyện này do chị làm không?”
Tôi ngẩng đầu, có chút ấm ức: “Hiểu Hiểu, sao chị lại phải làm vậy? Em cũng biết, hiện tại chị đâu có bạn bè gì đâu.”
“Cũng đúng, chỉ dựa vào chị thì làm gì có năng lực như thế?”
Nguyên Hiểu Hiểu nói xong lại đi ra khỏi lớp học.
Cô ta với Lâm Kính Tri lén lút qua lại với nhau, ngay cả cha mẹ cũng không biết, nếu bọn họ biết chắc chắn sẽ không cho phép con gái bảo bối của mình qua lại với một người đàn ông ngoài ngoại hình ra thì chẳng có thứ gì khác như vậy.
Người bọn họ vừa ý nhất là Diệp Thời Nhất.
Tôi nhìn tới khi bóng lưng cô ta biến mất hoàn toàn.
Chuyện này không phải do tôi làm thật, tôi chỉ để cho một số người biết chuyện này thôi.
Sau khi Nguyên Hiểu Hiểu rời khỏi trường học rồi cũng không quay lại nữa, giáo viên nói cha mẹ cô ta đã xin cho cô ta nghỉ mấy ngày.
Lúc này đang có chuyện gì xảy ra ở nhà họ Nguyên, tôi không quan tâm, tôi yên tâm ngồi trong lớp đọc sách.
Hiện tại tôi đã có rất nhiều sách tham khảo rồi, tạm thời có thể không cần Diệp Thời Nhất nữa.
Quan trọng nhất là, thật ra tôi đã biết những thứ này, vẫn luôn biết.
Diệp Thời Nhất có đến tìm tôi, nhưng sau mấy lần nghiêm túc yêu cầu hắn đừng đến tìm tôi nữa, hắn chỉ nhìn tôi với vẻ gắt gỏng rồi bỏ đi.
Trong âm thầm, Lâm Kính Tri có liên lạc với tôi.
Có lẽ hắn ta đã rơi vào đường cùng cho nên mới nghĩ đến tôi.
Hắn ta không dám dùng số điện thoại của hắn ta để liên lạc với tôi mà dùng số lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-vo-mat-tri-nho/chuong-11.html.]
Sau khi nói rõ thân phận, hắn ta nói muốn gặp tôi nói chuyện.
Tôi đồng ý, đồng thời cũng hẹn thời gian gặp mặt vào thứ sáu sau khi tan học.
Thứ sáu, tôi gặp hắn ta.
Đã lâu rồi tôi với hắn ta không gặp nhau.
Mỗi lần gặp mặt đều là Nguyên Hiểu Hiểu hẹn hò với hắn ta sau đó gọi tôi đi cùng, sau khi Nguyên Hiểu Hiểu phát hiện mỗi lần hẹn hò đều có thể gặp Diệp Thời Nhất, cô ta không gọi tôi theo nữa.
Ánh mắt Lâm Kính Tri nhìn tôi rất phức tạp, mang theo áy náy sâu sắc, dường như hắn ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ hắn ta còn có chuyện càng quan trọng hơn.
Hơn nữa tôi đã mất trí nhớ, hắn ta có nói tôi cũng không hiểu.
Vì vậy, hắn ta trực tiếp đi vào chủ đề chính:
“Ý Ý, em biết tình hình hiện tại của Hiểu Hiểu là như thế nào không?”
Hóa ra là không liên lạc được.
“Anh Lâm, nếu đây là điều anh muốn nói thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi, tôi biết cũng không nhiều.”
“Cha có gọi điện thoại cho tôi, nói tôi sau này phải để ý đến Hiểu Hiểu nhiều hơn một chút, không thể để Hiểu Hiểu qua lại với hạng người không ra gì. Có lẽ ông ấy chê anh nghèo, chê anh không có năng lực.”
Cũng giống như Nguyên Hiểu Hiểu và La Mạt Mạt hiểu rõ nhau, không ai có thể hiểu Lâm Kính Tri hơn tôi.
Hắn ta lập tức biến sắc.
“Nhưng anh yên tâm, nhìn tình hình hiện tại, có lẽ Hiểu Hiểu vẫn còn rất quan tâm đến anh. Mặc dù thoạt nhìn em ấy cũng rất quan tâm đến Diệp Thời Nhất, nhưng thời gian lâu dần, em ấy sẽ phát hiện ra ai mới là người quan tâm đến em ấy nhất, ai mới là người phù hợp với em ấy nhất.”
Sắc mặt Lâm Kính Tri lại càng khó coi hơn, ánh mắt âm trầm.
“Nguyên Ý, hiện tại ngay cả em cũng coi thường anh ư?”
“Cái nhìn của tôi có quan trọng không? Câu này anh nên hỏi Hiểu Hiểu mới đúng, dù sao hai người mới là một cặp thật sự.”
Cuối cùng tôi chỉ nói một câu không còn sớm nữa rồi đứng dậy rời đi, Lâm Kính Tri muốn đưa cho tôi một ít tiền nhưng tôi từ chối.
Hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Chỉ có một nguồn, Nguyên Hiểu Hiểu cho.