GIẪM ĐẠP CẶN BÃ - GIÀNH LẤY QUYỀN LỰC - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-10 15:36:33
Lượt xem: 840
22
Tin tức truyền đến khi ta đang chép kinh Phật cho Thái hậu.
Thái hậu nói ta rất giống bà, đặc biệt là tính cách, quả thật giống hệt bà lúc trẻ.
Nghe xong tin Từ Nguyệt Nhiêu có thai, Thái hậu hỏi ta nghĩ sao.
Ta không nói gì, chỉ viết vài câu lên giấy:
"Kẻ thiện chiến xưa nay, chỉ có thể tránh cho mình bại, sau đó mới chờ cơ hội đánh bại kẻ thù."
Thái hậu thấy thế, gật đầu tán thưởng, nói rằng dù ta mới chỉ mười mấy tuổi nhưng đã chín chắn như một bà lão.
Bà nói sau khi chị gái bà lấy cha ta, vì chính sự và muôn dân, cha ta đã chịu nhiều đau khổ.
Bà vốn nghĩ rằng dưỡng tử của bà cũng chính là hoàng đế hiện tại, sẽ là một vị vua tốt.
Nhưng bà từng có một giấc mơ, trong đó hoàng đế đã g.i.ế.c chị gái bà và cả nhà họ Thẩm.
Bà cũng bị hoàng đế nghi ngờ, cuối cùng bị hạ thuốc và chec vào một ngày đông.
Thái hậu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, trong mắt tràn đầy sự thương cảm.
Giây tiếp theo, bà lại lắc đầu nói rằng như vậy vẫn chưa đủ, rồi viết thêm vài chữ lớn:
"Cơ hội ngàn vàng không thể bỏ lỡ."
Nhìn ánh mắt điềm tĩnh của bà, ta biết đã đến lúc.
Giăng lưới đã lâu như vậy, giờ là lúc thu hoạch.
---
23
Con của Quý phi không giữ được.
Thái y nói do tâm trạng u uất dẫn đến mạch đập không ổn định, dễ gây sẩy thai.
Khi ta, Hoàng đế và Thái hậu vội vàng đến nơi, thuốc trên sàn đã đổ vương vãi khắp nơi.
Từ Nguyệt Nhiêu mặc áo lót, tóc xõa xuống, nằm sụp trong lòng Hoàng đế khóc thảm thiết.
Đúng vậy, nàng ta theo Hoàng đế vào cung đã vài năm, được sủng ái nhiều nhất, nhưng vẫn chưa có con. Đây là điều nàng ta lo lắng nhất.
Và lần này, nàng ta khó khăn lắm mới có thai, nên cẩn thận vô cùng.
Mọi thứ ăn mặc, đi lại đều được kiểm tra kỹ lưỡng, không dám để xảy ra sơ suất.
Nhưng đứa bé này, sao lại không còn?
Khuôn mặt nàng ta đầy đau khổ, ánh mắt chợt liếc về phía ta, sau đó giận dữ lao về phía ta, gào lên:
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
"Đều là tại ngươi, Thẩm Vân Thư! Chắc chắn ngươi đã làm gì đó! Nếu không thì con của ta đã không sao cả! Đều là tại ngươi, tại ngươi!”
Hoàng đế thấy vậy vội kéo nàng ta lại, ôm chặt vào lòng.
Trên mặt ngài đầy vẻ bi thương, từng câu từng lời an ủi nàng:
"Nguyệt Nhiêu, đừng khóc, chúng ta sẽ lại có con. Trẫm hứa với nàng, trẫm sẽ cho nàng một đứa con nữa, được không?"
Nghe xong, ta lập tức lấy khăn tay che miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/giam-dap-can-ba-gianh-lay-quyen-luc/chuong-10.html.]
Chỉ chậm một giây, ta sợ rằng mình sẽ bật cười ngay lập tức.
Nam nhân thật buồn cười.
Nói dối không chớp mắt, dỗ dành người khác từng lời ngọt ngào.
Từ Nguyệt Nhiêu, đừng ngốc nữa.
Ngươi sẽ không bao giờ có con đâu.
---
24
Hoàng đế an ủi Từ Nguyệt Nhiêu rất lâu, nàng ta khóc đến mệt mới từ từ ngủ thiếp đi.
Ta bước lên chạm vào tay Hoàng đế, ra hiệu hắn hãy ở lại bên cạnh Quý phi, rồi dìu Thái hậu rời đi.
Vài ngày sau, vào một buổi tối, Hoàng đế lại bị Từ Nguyệt Nhiêu làm khó dễ.
Nghe nói ngài suýt nữa ném vỡ ngọc bội đính ước tặng nàng ta.
Sau đó Hoàng đế đến cung của ta, nhưng ta giả vờ đã ngủ, khiến hắn phải quay về Dưỡng Tâm Điện.
Đợi Hoàng đế đi rồi, ta bí mật khoác áo choàng, tranh thủ màn đêm, lẻn đến cung Vị Ương của Từ Nguyệt Nhiêu.
Nơi này quả nhiên lộng lẫy xa hoa, đặc biệt là sau khi nàng ta sẩy thai, Hoàng đế đau lòng, ban tặng cho nàng ta vô số báu vật hiếm có.
Nàng ta nằm trên giường, gầy ốm không ít, không còn dáng vẻ kiêu căng như trước.
Thấy ta đến, nàng ta lập tức giãy giụa ngồi dậy, gọi cung nhân.
Ta thong thả ngồi xuống ghế, nói rằng Thái hậu gần đây lễ Phật, cần dọn dẹp điện Phật.
Người hầu của nàng đều bị đuổi đi, trong chốc lát không thể quay lại.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức tỏ ra kiêu ngạo, như thể ta là tỳ nữ của nàng ta.
Ta khẽ cười, đi thẳng vào vấn đề:
"Tạ Yến Chi chec rồi, ngươi có thương tâm không?"
Nàng ta sững sờ, không ngờ ta lại nhắc đến Tạ Yến Chi.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta trừng mắt nhìn ta, giọng giả vờ mạnh mẽ:
"Một công tử nhỏ bé dám mơ tưởng đến sủng phi của Hoàng thượng, chec không đáng tiếc. Là do hắn sinh ra những ý nghĩ không nên có, từ đầu đến cuối, hắn chỉ là con rối trong tay ta. Ta bảo hắn làm gì, hắn làm cái đó, một con d.a.o tốt như vậy, không dùng thì thật đáng tiếc."
Ta đưa tay vuốt ve những món trang sức trên đầu nàng ta, nhìn thấy cây trâm phượng chín đuôi tinh xảo, ta rất thích.
Ngay lập tức, ta rút nó ra, cắm vào tóc mình:
"Thật đáng tiếc, nếu dưới đất Tạ Yến Chi biết rằng nữ nhân hắn yêu cả đời đã tự tay gi/ết chec hắn, lại còn nói xấu hắn sau khi hắn chec, không biết hắn sẽ nghĩ gì. Nói thật, ta còn thấy không đáng cho hắn. Bất quá, hôm nay ta đến không phải để nói về Tạ Yến Chi.”
Ta cầm lấy chiếc gương đồng, ngắm cây trâm phượng, tấm tắc khen ngợi, vui sướng vô cùng.
"Quả nhiên trâm đẹp thì phải xứng với mỹ nhân, phải không, tỷ tỷ?”
Chưa kịp để Từ Nguyệt Nhiêu lên tiếng, ta đã tiếp tục nói:
“Hôm nay ta đến, vì thấy tỷ tỷ thật đáng thương, muốn nói cho ngươi biết một ít chân tướng. Tỷ tỷ à, Hoàng thượng đã lừa dối ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ có con, mãi mãi không thể.”