Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không thấy người trong ảnh chụp - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-26 13:14:24
Lượt xem: 320

Mặt cô ta trông quen, nhưng mỗi khi cố nhớ, đầu tôi lại đau như muốn nổ tung.

Tôi gọi lại cho chồng nhưng vẫn chỉ là tiếng máy báo tắt.

Chồng tôi là trẻ mồ côi, không có cha mẹ, ít bạn bè. Tôi gọi đến công ty anh để hỏi, nhưng họ bảo anh đã vắng mặt hơn một tuần.

Tôi hoàn toàn hoang mang. Chúng tôi đi du lịch cùng nhau, nhưng anh không trở về cùng với tôi, tôi lại chỉ mới nhận ra điều này vào tối qua.

Tôi run rẩy gọi điện báo cảnh sát, thông báo chồng tôi mất tích.

Cảnh sát đến rất nhanh. Hai người đứng ngoài cửa, một người trẻ họ Trương, một người lớn tuổi hơn họ Hàn.

"Mời hai anh vào, để tôi pha trà." tôi nói rồi vào bếp.

04

(Cảnh sát Trương)

Xanh Xao Truyện

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Tô Cẩn Nhu là: xinh đẹp nhưng tiều tụy.

Điều hòa không lạnh lắm, nhưng cô Tô vẫn mặc áo dài tay, tóc buông xõa che vai, như muốn che giấu điều gì đó.

Khi đưa nước, tôi thấy những vết bầm tím trên cánh tay. Bạo hành gia đình? Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu.

"Khi nào cô phát hiện chồng mình mất tích?" Tôi hỏi, tay cầm giấy bút.

Biểu cảm cô Tô đầy đau khổ: "Tuần trước là kỷ niệm ngày cưới, chúng tôi đi du lịch ở Nam Thành."

Cô ấy khẽ cười chua chát: "Nhưng đến tối qua tôi mới nhận ra anh không về cùng với tôi."

“Cô mới nhận ra?” Tôi nắm bắt ngay chi tiết này.

"Đúng." Tô Cẩn Nhu gật đầu.

"Nghĩa là khi về cô không hề nhận thấy thiếu người?" Cảnh sát Hàn bên cạnh nhướng mày, giọng đầy nghi vấn.

Biểu cảm của Tô Cẩn Nhu trở nên khó coi, cô gật đầu, chậm rãi nói.

"Tôi cũng thấy lạ, tôi không có chút ấn tượng nào về việc chúng tôi tách nhau ra lúc nào, lúc về nhà cũng không hề cảm thấy gì bất thường, cho đến tối qua khi xem lại ảnh."

Cả tôi và cảnh sát Hàn đều im lặng, chăm chú quan sát Tô Cẩn Nhu. Khuôn mặt tiều tụy của cô ấy cho thấy nỗi đau khổ thật sự.

Khuôn mặt cô ấy đầy vẻ đau khổ và tiều tụy, nét mặt khi nói chuyện không giống như đang nói dối.

Tô Cẩn Nhu tiếp tục: “Mỗi khi cố nhớ lại, đầu tôi lại đau như muốn nứt ra.”

Tôi cúi xuống, viết vài dòng vào sổ.

Cảnh sát Hàn ngước lên hỏi: “Cô vừa nói có ảnh chụp, có thể cho chúng tôi xem được không?”

“Được, đây cũng là điều thứ hai khiến tôi thấy lạ. Không, không phải lạ…”

Biểu cảm Tô Cẩn Nhu đột nhiên hoảng sợ: “Mà là đáng sợ.”

“Đáng sợ?”

“Đúng vậy.”

Cô ấy quay vào phòng ngủ, lát sau trở ra với một chiếc máy ảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-thay-nguoi-trong-anh-chup/chuong-2.html.]

“Tôi mới mua chiếc máy ảnh này, nhân dịp kỷ niệm ngày cưới, tôi còn đăng ký một khóa học chụp ảnh để ghi lại những khoảnh khắc.”

Tô Cẩn Nhu nói, rồi mở máy ảnh, cúi xuống lật qua từng tấm ảnh.

“Các anh xem, đây đều là ảnh tôi chụp chồng mình.”

Cô ấy đưa máy ảnh cho chúng tôi, tôi cùng cảnh sát Hàn cùng nhau xem.

“Cô vừa nói ‘đáng sợ’, ý cô là gì?”

Tô Cẩn Nhu ngập ngừng: “Tôi thấy trong ảnh có một cô gái mặc váy đỏ, đứng rất gần chồng tôi. Tôi còn đăng ảnh lên mạng để nhờ mọi người chỉnh sửa, nhưng họ đều bảo không thấy cô gái đó.”

Tô Cẩn Nhu cười chua chát: “Nhưng tôi vẫn thấy cô ấy rõ ràng, cả khuôn mặt lẫn biểu cảm đều rành rành.”

Tôi dừng tay lại: “Cô nói cô gái mặc váy đỏ xuất hiện ở bức ảnh nào?”

Tô Cẩn Nhu cúi người để nhìn, tóc lệch sang một bên, để lộ chiếc vòng cổ lấp lánh.

“Bức này đây, cô ấy đứng bên phải chồng tôi, mặc váy đỏ kia.” Cô chỉ vào bức ảnh có một mình chồng nàng.

Tôi và cảnh sát Hàn nhìn nhau, ánh mắt có phần phức tạp.

Trong ảnh là một người đàn ông đứng trên núi tuyết, mặc áo gió, đội mũ bảo hộ, đeo kính râm và khẩu trang, tay cầm gậy leo núi, nhìn vào ống kính.

Bức ảnh chỉ có mình người đàn ông, không hề có cô gái mặc váy đỏ mà Tô Cẩn Nhu nhắc đến.

Có lẽ cô nhận thấy ánh mắt của chúng tôi, mặt có chút buồn bã: “Các anh cũng không thấy cô ấy, đúng không?”

Tô Cẩn Nhu cúi đầu, luống cuống xoa xoa đôi tay: “Xin lỗi cảnh sát, có lẽ tôi chỉ tưởng tượng ra thôi.”

“Không sao.” tôi mỉm cười trấn an cô ấy và đóng nắp bút lại. “Cô có thể miêu tả xem cô gái ấy trông như thế nào không?”

Tô Cẩn Nhu nhìn chăm chú vào bức ảnh, kể lại: “Cô ấy mặc váy đỏ dài đến đầu gối, trên váy có hoa nhỏ màu vàng nhạt, đội mũ đen.”

Cách Tô Cẩn Nhu miêu tả rất chi tiết, như thể cô thực sự nhìn thấy.

“Cô vẫn không thể nhớ ra lúc nào chồng cô rời đi sao?”

Tô Cẩn Nhu suy nghĩ một lúc, khuôn mặt dần trở nên đau khổ, tay ấn vào thái dương: “Vẫn không thể nhớ ra.”

“Được rồi.” tôi khép lại quyển sổ: “Khi nào nhớ ra, hãy liên lạc với chúng tôi.”

Tôi chỉ vào chiếc máy ảnh: “Tôi có thể mang cái này về để xem kỹ hơn không?”

“Được chứ.” Tô Cẩn Nhu gật đầu đồng ý ngay.

Một vụ mất tích của cư dân không phải là vụ án lớn trong cục.

Tuy nhiên, vì thành phố đang đẩy mạnh chiến dịch “Thành thị văn minh”  với lại Thẩm Mục cũng là doanh nhân có tiếng, ảnh hưởng lớn trong khu vực, nên cấp trên gây áp lực, yêu cầu chúng tôi phải phá án nhanh nhất có thể.

Một người đàn ông trưởng thành mất tích ba ngày mà không có bất kỳ liên hệ nào – thật sự khả năng sống sót là rất thấp.

Có khi nào Tô Cẩn Nhu là người đã ra tay?

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Tô Cẩn Nhu với khuôn mặt tiều tụy, cùng vết đỏ trên cổ và cánh tay.

Tôi ghi lên bảng trắng: “Bị bạo hành nên g.i.ế.c chồng” và vẽ một dấu chấm hỏi lớn cạnh tên Tô Cẩn Nhu.

Chiếc máy ảnh từ nhà của Tô Cẩn Nhu đã được tôi xem đi xem lại nhiều lần.

Nội dung bên trong rất sạch sẽ, chỉ có ảnh phong cảnh và vài bức chụp riêng của Thẩm Mục.

Loading...