Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm lại cuộc đời - C9

Cập nhật lúc: 2024-10-20 15:56:02
Lượt xem: 34

Vì đã quyết định xong phương hướng, nên chỉ còn việc thực hiện từng bước một. Tôi chủ yếu phụ trách phần kỹ thuật và phân tích quyết định và dành nhiều ngày ngồi lại văn phòng làm việc với các dữ liệu.  

 

Đến khi hồ sơ xin bảo lưu học tập được phê duyệt, tôi in tài liệu và mang đến nộp cho Khoa Kỹ thuật.  

 

Bước vào khuôn viên trường, tôi lại thấy trong lòng trống trải, một cảm giác không thể nói thành lời.  

 

Mở điện thoại ra, tôi chợt nhận ra rằng Từ Bạch từ ngày hôm đó không còn nhắn tin cho tôi nữa.  

 

Ra khỏi trường, một đàn chị trước đây từng hợp tác với tôi gọi lại: "Hạ Hạ, dạo này bận gì thế? Em không biết gì à, cậu nhóc dễ thương từng theo đuổi em giờ đã có hôn phu rồi đấy, là một thiếu gia nhà giàu của trường mình."  

 

Tôi hơi ngẩn người, không chắc chắn lắm nên hỏi lại: "Từ Bạch?"  

 

"Đúng rồi, là cậu ấy."  

 

Tạm biệt đàn chị, tôi cứ ngẩn ngơ đi mà không biết mình đã đến khu vực của Omega.  

 

Tôi chợt nhận ra rằng tôi thậm chí không biết Từ Bạch học lớp nào, sống ở đâu.  

 

Ngay khi định từ bỏ, tôi thấy bóng dáng của Từ Bạch. Cậu ấy nhỏ nhắn, đi bên cạnh một Alpha cao lớn.  

 

Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác khó tả, tôi đi theo họ.  

 

Từ Bạch đang nói chuyện với người đó, giọng không lớn nhưng rất rõ ràng.  

 

"Anh phối hợp tốt với tôi một thời gian, tôi không tin là Hạ Hạ sẽ không ghen, sau khi xong chuyện, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho anh một Omega dễ thương!"  

 

Một tảng đá trong lòng rơi xuống, thì ra cậu ấy đang định lừa tôi.  

 

Nhưng cảm giác trong lòng tôi không hề nhẹ nhõm hơn, ngược lại càng thêm đắng cay. Tôi không có dũng khí đến tìm cậu ấy. Tôi không thể đánh cược với tương lai không chắc chắn này, điều đó không công bằng với cậu ấy và cả với tôi.  

 

Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy xa dần, cho đến khi không còn thấy nữa.  

 

Khi trở về căn hộ thuê, trước cửa có một bóng dáng quen thuộc.  

 

18  

 

An Tụng?  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lam-lai-cuoc-doi/c9.html.]

 

Thấy tôi, cậu ta lao vào như điên: "Chị ơi, chị đừng đi, em biết sai rồi, chị tha thứ cho em đi."  

 

Cậu ta trông như đã đợi rất lâu, đôi mắt thâm quầng, tròng mắt đầy những tia m.á.u đỏ.  

 

Tôi bình tĩnh kéo dãn khoảng cách giữa chúng tôi, lạnh nhạt nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"  

 

Cậu ta quay lưng lại, chỉ tay về tuyến thông báo sau gáy mình, giọng điệu đầy sự điên cuồng và nụ cười chua chát: "Chị ơi, đừng ghét bỏ em, bây giờ em đã sạch sẽ rồi."

  

Đồng tử tôi co lại, tuyến thông báo của cậu ấy chi chít vết dao: "Cậu đã đi phẫu thuật rồi sao?"  

 

"Đúng vậy, chị ơi, đánh dấu em lần nữa đi, lần này em sẽ chỉ thuộc về chị thôi!" Cậu ta phấn khích nói.  

 

Tôi lắc đầu bất lực: "An Tụng, đừng như vậy, chúng ta mãi mãi không thể quay lại được nữa."  

 

"Tại sao lại không thể quay lại? Chúng ta rõ ràng đều là cùng một loại người mà! Chị là trẻ mồ côi, em cũng là trẻ mồ côi, chúng ta mới là sinh ra để dành cho nhau!"  

 

Trên mặt cậu ta hiện lên vẻ điên cuồng bệnh hoạn, những người hàng xóm qua lại nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ, tôi đành phải đưa cậu ta vào trong nhà.  

 

Đây là lần đầu tiên tôi biết rằng An Tụng cũng là một đứa trẻ mồ côi.  

 

Cậu ta hét lên trong cơn điên loạn: "Chúng ta mới là cùng một loại người!"  

 

Tôi theo bản năng phản bác lại: "Chúng ta không giống nhau. Dù xuất phát điểm giống nhau, nhưng tôi đang dùng năng lực của mình kiếm tiền, vươn lên, còn cậu sa ngã ở chốn ăn chơi, tự để bản thân xuống dốc."  

 

"Nhưng chị ơi, em còn cách nào khác đâu, thế giới này dành cho Omega còn đường sống nào khác đâu!" Cậu ta khóc nức nở, đây là lần đầu tiên tôi thấy khuôn mặt không còn vỏ bọc của cậu ta, hoàn toàn chân thật.  

 

"Em cũng đang cố gắng vươn lên, em lăn lộn giữa các Alpha để tìm cho mình một con đường sống, để kiếm cơ hội đi học cho mình.

  

"Chỉ vì em là Omega… chỉ vì… mọi công việc đều từ chối em…"  

 

Đôi mắt đầy điên cuồng của cậu ta khiến tôi sợ hãi, cổ họng nghẹn ngào.  

 

Tôi nhận ra mình đã sai. Tôi là Alpha, sinh ra đã có những đặc quyền tự nhiên, dù tôi là trẻ mồ côi, tôi vẫn có cơ hội tự mình vươn lên. 

 

Nhưng Omega thì không như vậy.  

 

 

Loading...