Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÊN CHÙA CẦU "ANH" - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-10-06 09:37:29
Lượt xem: 262

51

Hai nhà Trần Kim là bạn thân từ nhiều thế hệ, vì vậy hai người đã ở cùng nhau từ nhỏ. 

Lần đầu tiên Kim Minh thấy Trần Ức Gia, anh đang bị một nhóm học sinh lớn tuổi chặn lại ở đầu đường không cho đi. 

Kim Minh tấm tắc nói: "Cậu không biết đâu, mặt của anh Gia sưng tím bầm dập, cũng may có tôi ở đó, nếu không không biết sẽ ra sao nữa. Từ đó về sau, mối quan hệ của chúng tôi đã khăng khít rồi." 

Tôi ngồi trên sô pha, không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Trần Ức Gia bị chặn ở đầu đường  trông như thế nào. 

Cảm giác này thì có vẻ hợp với Kim Minh hơn. 

"Sao anh Gia lại bị mấy anh lớn chặn lại?" 

Kim Minh quay mặt đi hừ một tiếng: "Đừng có hỏi, đó không phải trọng điểm." 

"Ồ, được." 

"Mấy người chú Trần thường rất bận rộn, không có thời gian chơi cùng anh Gia. Cậu ấy thường ở một mình nên tính tình cũng trở nên lạnh lùng." Cậu ta nói rồi dừng lại một chút, kiêu ngạo nói tiếp: "Nhưng cũng may cậu ấy có người bạn như tôi." 

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra ghi chép lại, thiếu thốn tình cảm. 

Tôi nhất định phải đối xử thật tốt với anh Gia. 

Kim Minh cúi đầu liếc nhìn, gật gù hài lòng: "Đúng rồi, kế hoạch chinh phục anh Gia có thể đi theo hướng này." 

Cậu ta nghĩ một lúc rồi bảo: "Tối nay cậu cứ đến đầu giường cậu ấy đọc truyện cổ tích trước khi ngủ đi." 

"…" 

Điên hả ba?

 

52

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Kim Minh nói liên tục suốt buổi sáng. 

Tôi chăm chú lắng nghe. 

Khi Kim Minh nói khô cổ họng và đứng dậy chuẩn bị rót nước, bỗng dưng cậu ta cười toe toét như thể nhớ ra điều gì thú vị, lại ngồi trở lại. 

"Anh Gia có một vết sẹo ở đây." Cậu ta vỗ vỗ lên cánh tay, cười rất damdang: “Cậu biết sao không?" 

Có vết sẹo. 

Con trai có sẹo thì cũng bình thường mà. 

Tôi thử hỏi: "Đánh nhau hả?" 

Nhắc đến chuyện này Kim Minh suýt nữa thì cười ngất: "Haha, cậu tuyệt đối không thể đoán nổi đâu. Đó là lúc anh Gia còn nhỏ về quê rơi vào chuồng lợn rồi bị lợn đuổi cắn đấy." 

Tôi cứng đờ cả mặt: "Hả?" 

…… Anh Gia bị lợn đuổi cắn sao? 

"Hahahahahahahahaha, cười c.h.ế.t ông đây mất." 

Kim Minh đập tay xuống bàn cười cực kỳ lớn. Khi Trần Ức Gia mở cửa bước ra, lạnh lùng liếc Kim Minh một cái cậu ta mới cố gắng kiềm chế được tiếng cười, kéo tôi lại nói khẽ: "Cậu tuyệt đối không được nói là tôi nói cho cậu biết đâu." 

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta: "Tại sao?" 

Kim Minh không trả lời, đứng dậy vỗ tay: "À đúng rồi, nhắc nhở một chút, anh Gia thích sườn xào chua ngọt nhất." 

 

53

Tôi muốn triển khai kế hoạch tiếp cận anh Gia, nhưng Kim Minh kiên quyết bắt tôi phải cầm sách đến cạnh giường đọc truyện cổ tích trước khi ngủ. 

Tôi cảm thấy đây không phải là việc của người bình thường có thể làm được. 

Nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách nào khác để mối quan hệ trở nên gần gũi hơn, tôi buồn rầu đi vòng quanh bếp. 

Quan tâm. 

Phải quan tâm như thế nào đây. 

Tôi gãi đầu, nghiêng đầu đi thì thấy một quả bưởi tròn vo.

 

54

Khi tôi gõ cửa phòng của Trần Ức Gia, anh ấy đang cầm sợi dây nhỏ màu đỏ, chăm chú nhìn vào nó. Những ngón tay của anh dài, khớp xương rõ ràng, sợi dây đỏ quấn quanh đầu ngón tay, vô cùng nổi bật và thu hút ánh nhìn.

Tôi vô thức sờ tay lên cổ tay của mình, dường như đã lâu rồi sợi dây đỏ này không quay lại bên tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/len-chua-cau-anh/chuong-16.html.]

Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh ngẩng đầu liếc nhìn, rồi cất sợi dây đỏ đi.

"Anh Gia có ăn bưởi không, vừa bóc xong."

Tôi nâng lên một quả bưởi hình trái tim đỏ tươi mà mình đã tốn nhiều công sức để bóc cho Trần Ức Gia xem.

Trần Ức Gia cúi đầu nhìn một cái: “Bạn học Giản lại muốn làm gì đây."

Làm gì có? 

Tôi đưa quả bưởi lên trước mặt anh: “Trông có đẹp không, nếm thử đi, ngọt lắm."

Trần Ức Gia gật đầu: “Xấu quá, trái tim còn méo." 

Tôi ôm quả bưởi, nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, nghẹn ngào nói: “Anh Gia, tôi bóc cả buổi chiều đấy."

Trần Ức Gia nhướng mày, như thể nghe thấy điều gì thú vị: “Cả buổi chiều mà còn bóc được xấu như vậy."

Á á á đừng nói nữa.

Tôi sắp bị chê cười đến khóc rồi.

"Nhưng mà…" Trần Ức Gia nếm một miếng, ngạc nhiên nói: “Quả thật rất ngọt."

Hình như tâm trạng của anh cũng khá tốt, nghiêng đầu cười với tôi: “Vậy cảm ơn bạn học Giản."

Tôi ôm quả bưởi được yêu thương mà lo sợ: “Vậy chuyện trưa nay... Anh Gia không giận nữa chứ?"

Trần Ức Gia nhướng mày, suy nghĩ một lúc: “Điều đó quan trọng lắm à?"

Tôi thành thật nói: “Tâm trạng của anh Gia rất quan trọng đối với tôi."

Trần Ức Gia nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, suy tư một lúc mới lên tiếng: “Bạn học Giản rất thích tôi ư?"

Bị hỏi một cách thẳng thắn như vậy, tôi hơi căng thẳng: “Haha nếu nói thích thì anh Gia có ghét tôi hơn không?"

Trần Ức Gia suy nghĩ một chút: “Ghét thì không."

"Nếu bạn học Giản bình thường một chút thì cũng khá tốt."

Tôi, không bình thường sao?

Tôi ngơ ngác chớp mắt.

"Cậu đột nhiên xuất hiện thật sự khiến người ta đau đầu."

"À cái này haha…" Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Đây hoàn toàn là sự cố mà."

Anh ngước mắt nhìn tôi: “Bạn học Giản đã thấy tôi ở đâu vậy?"

Tôi kể về hai lần gặp gỡ trước đó, không nhắc đến chuyện giẫm lên giày.

Trần Ức Gia im lặng một lúc.

Tôi hơi căng thẳng nhìn biểu cảm của anh, vẻ mặt hờ hững, vẫn đẹp như thường.

"Anh Gia?"

Trần Ức Gia hồi thần lại: “Tôi nhớ ra cậu rồi."

Tôi mở to mắt, ngay khi chạm mắt với Anh Gia, hàng triệu khả năng lóe lên trong đầu.

Không lẽ... Anh Gia đã sớm... Chú ý đến tôi rồi?  Nhể?

Tình cảm thầm kín? 

Yêu mà không được?

Ngày đêm nhớ nhung? 

Tôi vui mừng khôn xiết trong lòng.

Trần Ức Gia vô thức cúi đầu nhìn đôi giày: “Cậu đã giẫm lên chân tôi một lần."

"…"

Cái này mà anh cũng nhớ được ư?

Quên đi quên đi.

 

Loading...