Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mãnh Nữ Thái Tử Phi - 07

Cập nhật lúc: 2024-10-08 20:49:28
Lượt xem: 6,699

Gần đây Thái tử rất bận rộn, ta mới được nghỉ ngơi vài ngày thì lại có việc mới.

 

Cũng không phải nàng ấy đến tìm, mà là Thái tử đi tìm nàng ấy, điều này khiến ta cảm thấy bất an.

 

Con gái của Lư Thừa tướng bị sơn tặc bắt cóc, Hoàng đế lệnh cho Thái tử dẫn quân đi tiêu diệt bọn cướp và giải cứu con tin. Lâu lắm rồi ta không được ra tay, bèn lẻn lấy y phục của binh lính tham gia một phần nhỏ vào trận chiến, cũng coi như thỏa mãn cơn ghiền.

 

Cuối cùng, bọn sơn tặc bị tiêu diệt, quân ta giành chiến thắng lớn, bọn ta xông vào căn phòng giam giữ con tin. Lư tiểu thư bị giam cầm bên trong, khi thấy bọn ta, mắt nàng ấy sáng rực lên: "Là ngươi, ngươi đã đến cứu ta!"

 

Nàng ấy có vẻ như đang nhìn ta, nhưng ta đâu có quen biết nàng ấy.

 

Ta sờ sờ đầu, nhìn sang trái phải rồi phía sau, Thái tử từ phía sau đi lên, ta chột dạ cúi đầu lùi xuống.

 

Lư tiểu thư thu hồi ánh mắt, hành lễ với Thái tử: "Tiểu nữ Lư Thanh bái kiến Thái tử điện hạ, ân cứu mạng hôm nay, suốt đời khó quên."

 

"Lư tiểu thư, là bản cung đến muộn." Thái tử đỡ nàng ấy dậy, hốc mắt đỏ lên, nói với giọng đầy cảm xúc: "Để tiểu thư sợ hãi rồi, bản cung lập tức hộ tống tiểu thư hồi Kinh."

 

Họ cùng lên xe ngựa, Lư Thanh cười chào ta: "Ngươi là người đầu tiên xông vào cứu ta, chúng ta thật sự có duyên, lên xe ngồi đi."

 

Ta mừng rỡ đồng ý, vội vàng leo lên.

 

Trong xe chỉ có ba người bọn ta, Lư Thanh thân mật nắm tay ta ngồi sang một bên, Thái tử liếc nhìn ta một cái, như thể không quen biết.

 

Nếu mười năm không gặp, có lẽ ta cũng quên mất hắn trông như thế nào.

 

Thái tử rót trà cho bọn ta, rồi bắt đầu thủ tục thổi phồng lẫn nhau: "Lư tiểu thư gặp nguy không loạn, còn có thể liếc mắt đã nhận ra thân phận của bản cung, quả thực thông minh hơn người, khiến người ta bội phục."

 

"Ừm, lúc nhỏ ta đã từng gặp điện hạ, còn có cả An muội muội nữa." Lư Thanh lại không tiếp lời hắn, chỉ mỉm cười chỉ vào mắt mình: "Gia tộc bọn ta có thiên phú là, gặp một lần là sẽ nhớ mãi."

 

Cái gì, tự dưng lại nhắc đến ta làm gì, chẳng lẽ nàng ấy nhận ra ta rồi? Nhưng nàng ấy là ai!

 

Ta kinh hãi cứng đờ người, vùi đầu xuống không dám động đậy.

 

Sau đó lại tự an ủi mình, hiện tại ta ăn mặc như một thùng sắt, lại còn cải trang thành nam, nàng ấy chắc chỉ là thuận miệng nhắc đến, hơn nữa cũng có thể là đang nói về tỷ tỷ.

 

Nhất định là vậy.

 

Tự an ủi xong, ta yên tâm uống trà để bình tĩnh lại.

 

Thái tử kinh ngạc: "Bản cung sớm biết Thừa tướng có kỳ tài trời ban này, không ngờ tiểu thư cũng được thừa hưởng, triều ta quả nhiên là nhân tài lớp lớp."

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

 

"Điện hạ cũng nghĩ như vậy sao." Lư Thanh cũng không hề khách sáo với hắn: "Ta từ nhỏ đã đọc đủ thứ sách vở, không ngại mà nói, tự nhận mình cũng là một nhân tài, ta đang chuẩn bị tham gia khoa cử năm nay, điện hạ đừng triệu ta vào cung nhé."

 

Thái tử giơ chén cười: "Lư tiểu thư tự có tiền đồ rực rỡ, bản cung sao có thể ngăn cản, còn mong tiểu thư kim bảng đề danh, ngày sau lại gặp mặt tại triều đường."

 

Ta có chút ghen tị với nàng ấy, nàng ấy dường như cảm nhận được, vuốt ve tay ta.

 

Thái tử liếc mắt nhìn tay bọn ta, giọng điệu có chút sắc bén cười nói: "Lư tiểu thư và thị vệ của bản cung mới quen biết được vài giờ, có phải là quá thân mật rồi không?"

 

"Ta thấy điện hạ không giống loại người cổ hủ, thế mà cũng nói ra loại lời này sao?" Lư Thanh vừa cười vừa xoa tay ta: "Điện hạ đã không có ý muốn ta vào cung, tại sao lại nói chuyện giống như đang ghen vậy."

 

"Lư tiểu thư nói đùa rồi." Hắn lảng tránh ánh mắt, nhìn sang chỗ khác.

 

Cái gì? Ghen!

 

Ta nhất thời cảm thấy nguy hiểm, lần đầu tiên có cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ như vậy, thế mà lại đến từ một nữ nhân đã tuyên bố từ bỏ.

 

Nhưng ngẫm lại, dù sao nàng ấy cũng sẽ không tranh giành với ta, có vẻ Thái tử thật sự thích nàng ấy, vậy thì cũng chẳng sao, hơn nữa có nàng ấy kiềm chế, còn giảm xác suất xuất hiện của kẻ thù thực sự.

 

Nghĩ thông suốt ra rồi, ta yên tâm xoa tay nàng ấy.

 

Lư Thanh cười xoa đầu ta, nụ cười có chút quen thuộc.

 

Thái tử hít sâu một hơi, đặt chén trà xuống một cách nặng nề, cười gượng: "Thứ cho bản cung lỗ mãng, Lư tiểu thư đã trưởng thành được vài năm, tại sao vẫn chưa thành hôn?"

 

"Sự nghiệp chưa thành, sao dám nói đến thành gia." Nàng ấy không hề vội vàng, lấy nguyên văn đáp trả: "Điện hạ thì khác, đại sự cả đời của người liên quan đến giang sơn xã tắc, tuổi tác cũng không còn nhỏ, sao ngay cả một Trắc phi cũng không có, khiến cho các bề tôi như bọn ta phải lo lắng."

 

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, ta không hiểu sao lại chột dạ co rụt người.

 

Ta làm kín kẽ như vậy, nhất định sẽ không bị phát hiện đâu.

 

"Bản cung còn lo lắng hơn các ngươi." Hắn nói như vậy, rồi thu hồi ánh mắt: "Có lẽ là vận may không tốt, gặp nhiều chuyện cười, chắc ngươi cũng đã nghe qua rồi."

 

Lư Thanh gật đầu: "Nghe qua một chút, những nữ tử đã từng gặp mặt điện hạ, không phải là ngay lập tức gặp chuyện, thì cũng là sau đó đứt liên lạc, có thể kiên trì được thì cũng không hợp với người... Thật không biết ta sẽ gặp phải chuyện gì."

 

Thái tử chẳng hiểu sao lại cười một tiếng: "Lư tiểu thư, đừng tự làm mình sợ, ngươi sẽ không sao đâu."

 

"Ta không phải là sợ, còn rất muốn được thấy tận mắt..." Lư Thanh cười tủm tỉm nói: "Chỉ là điện hạ, người suýt chút nữa thì đã tìm hết tất cả nữ tử trong Kinh thành, lại không hề tìm An Phù, là vì muốn bảo vệ nàng ấy sao?"

 

Ta mơ màng ngẩng đầu nhìn Thái tử, trên mặt hắn toàn là vẻ khó hiểu.

 

Chưa đợi hắn nói gì, Lư Thanh lại nói: "Hay nói cách khác, chỉ là hoàn toàn không hề xem xét đến nàng ấy? Dù sao thì nhà nàng ấy..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/manh-nu-thai-tu-phi/07.html.]

 

"Lư Thanh!" Thái tử nghiêm nghị quát lên ngắt lời, lén liếc nhìn ta, vẻ mặt hoảng hốt: "Ngươi đang nói cái gì..."

 

"Là thần nữ vượt quá giới hạn, xin điện hạ thứ tội." Lư Thanh lễ phép chu toàn xin lỗi, Thái tử cũng không nổi giận nữa.

 

Ta ngồi đó ngẩn người, nghĩ đến lời nói cuối cùng của Thái tử khi đuổi ta đi, còn có chuyện mười năm nay hắn chẳng hề nhìn ta lấy một cái.

 

Ta đã cố gắng như vậy, thế mà lại đang làm một nhiệm vụ hoàn toàn không thể thành công sao? Tất cả đều là công dã tràng, mười năm tâm huyết đổ xuống sông xuống biển.

 

Càng nghĩ càng buồn, đầu óc cũng rối bời, không được, không kiềm chế nổi nữa, nước mắt sắp rơi xuống rồi.

 

Nhưng nếu khóc ra thì hỏng chuyện mất, họ nhất định sẽ chú ý đến ta, sau đó nhận ra ta, vậy thì toi rồi, những chuyện đã làm trước đây đều sẽ bị điều tra ra, thật sự sẽ bị tịch biên gia sản.

 

Ta nhanh trí, dứt khoát vén rèm nhảy xuống xe bỏ chạy.

 

"Tiểu Phù!"

 

"An Phù!"

 

Hai người họ mỗi người một bên vội vàng túm lấy ta, ta quay đầu lại, kinh hãi kêu lên: "An Phù gì chứ! Ta không quen biết nàng ta!"

 

"Hả? Muội thế mà lại cải trang sao?" Lư Thanh kinh ngạc, sắc mặt đột ngột thay đổi: "Xin lỗi, ta không nên gọi muội như vậy..."

 

Ta khóc lóc: "Cứu mạng, ta thật sự không phải An Phù..."

 

Thái tử kéo ta vào lòng, giữ chặt lấy, ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, không sao đâu, ta sẽ không bán đứng ngươi..."

 

"Cái gì? Người trước giờ đều giả vờ không quen biết sao?" Lư Thanh lại một lần nữa kinh ngạc: "Hai người làm thế nào mà..."

 

"Dừng xe!" Thái tử không nhịn được nữa, ra lệnh dừng đoàn xe, rồi trừng mắt nhìn Lư Thanh: "Ngươi chuyển sang xe phía trước đi, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không ta có rất nhiều cách để hủy bỏ tư cách thi cử của ngươi."

 

Lư Thanh muốn nói lại nuốt lời vào, giận không dám làm gì, phất tay áo bỏ đi.

 

Trong xe chỉ còn lại hai người bọn ta, ta khóc gần như ngất xỉu, chỉ cảm thấy phía trước một màu đen tối, sắp sửa bị tịch thu tài sản và xử trảm.

 

Đầu óc ong ong, hình như nghe thấy Thái tử vẫn luôn nói chuyện: "An Phù, sao ngươi lại hay khóc như vậy... Nhỏ tiếng một chút, bên ngoài có người của phụ hoàng."

 

Ta vô thức hạ giọng xuống, mơ màng thút thít.

 

Có phải nên g.i.ế.c Thái tử diệt khẩu không? Nhưng g.i.ế.c rồi có chạy thoát được không? Có thuốc xoá ký ức nào không?

 

"An Phù, phụ hoàng không muốn ta cưới ngươi, ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, sau này sẽ tìm cách khác..." Hắn giải thích một lúc, rồi thở dài: "Thôi bỏ đi, ta và ngươi là người một phe."

 

Ta lờ đờ xoay xoay đầu, nấc lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Thái tử, phân biệt thật giả.

 

Tên này là kẻ lừa đảo, cho dù là năm đó nói chuyện với ta hay là những năm nay nói chuyện với những nữ nhân khác, lời nói thật chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Hắn bỗng nhiên cười, đôi mắt như hoa đào, không hề xa lạ xoa đầu ta, giống như đang đối diện với bằng hữu thân thiết đã quen biết nhiều năm: "Ngươi vẫn là lúc khóc đáng yêu nhất."

 

Ta hoang mang sờ sờ đầu: "Người thật sự cùng phe với ta sao? Nhưng người mười năm nay chẳng nhìn ta lấy một lần, sao lại còn nhớ đến ta chứ..."

 

Hắn lộ ra vẻ mặt xót xa: "Xin lỗi... Ngươi vẫn luôn theo ta, ta vẫn luôn biết, nhưng không thể để ngươi lộ diện, nhưng từ nay về sau..."

 

Ta đầu óc ong lên một tiếng, giọng nói run rẩy gọi: "Sao người lại biết! Ta giấu kín như vậy mà!"

 

"Ngươi giấu rất kỹ, nhưng ám vệ của ta còn giỏi hơn."

 

Hắn chỉ lên trên đỉnh đầu, ta ngẩng đầu nhìn, trên nóc xe ngựa có một người hòa mình vào phông nền, ra hiệu chào ta.

 

Đúng là chuyên nghiệp, thế mà còn bôi cả dầu màu lên người.

 

Ta bị đả kích rất nặng, chậm rãi đẩy Thái tử ra, thụt lùi ngồi sang một bên, vùi đầu suy nghĩ về cuộc đời.

 

"An Phù, ngươi đối với ta một lòng chân tình, ta cũng muốn báo đáp tình cảm chân thành của ngươi như vậy." Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm, nắm lấy tay ta, ôn hoà cười: "Ta không muốn để ngươi chờ đợi thêm nữa, chỉ là con đường phía trước gian nan, ngươi có nguyện ý cùng ta vượt qua không?"

 

Ta tủi thân lau nước mắt: "Cũng mặc kệ đi, từ khi ta quyết định vào cung, thì định sẵn sẽ phải đi một con đường gian nan, đây chính là bước đi trên sợi thép, l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi dao, sớm muộn gì cũng hy sinh vì nhiệm vụ..."

 

Hắn cười tươi hơn: "Ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t đâu, ngươi chờ ta một thời gian, ta sẽ an bài."

 

Ta tỉnh táo lại, lần trước nói xong câu này, hắn liền mười năm không đếm xỉa đến ta, bây giờ lại như vậy!

 

Vẫn là phải dựa vào bản thân.

 

Đã bị lộ rồi, vậy thì không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, chi bằng biến tranh giành ngầm thành tranh giành công khai.

 

Hết chương

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Uyển Vĩnh Kim

 

Beta: Ngọc Kỳ

Loading...