Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngũ quỷ dời mệnh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-30 17:28:04
Lượt xem: 1,368

11

 

Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.

 

Mơ thấy năm người tí hon mặt xanh nanh nhọn, gọi tôi đi theo chúng.

 

“Lại đây, lại đây, đi theo chúng ta nào.”

 

Tôi như bị trúng bùa, thật sự đi theo chúng vào một con đường dài hun hút.

 

Phía trước mờ mịt khói sương, trong không khí vương mùi ẩm mốc thối rữa, phía Bắc có một cánh cửa thấp ngang người.

 

Tôi khom người bước vào, qua lối đi đầy rêu xanh, qua một cánh cửa mục nát, đến một hang động.

 

Năm người tí hon kia không đi tiếp mà dừng lại, không biết đang nhảy nhót xung quanh thứ gì.

 

Tôi rướn người nhìn thử, thứ đó, lại là một chiếc quan tài!

 

Một chiếc quan tài đỏ rực, khắc đầy những hoa văn kỳ dị.

 

Tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi tiến đến và giật nắp quan tài ra.

 

Trong quan tài là một cô bé mặc chiếc váy màu hồng.

 

Cô bé bỗng ngồi bật dậy, cười khanh khách với tôi.

 

Tôi kinh hãi nhìn vào khuôn mặt của cô bé.

 

Khuôn mặt đó…

 

Không phải là tôi sao?!

 

Tôi hét lên và choàng tỉnh, ngồi trên giường thở hổn hển.

 

Ở phòng bên, tiếng ngáy vẫn vang lên đều đều.

 

Tôi biết ngay mà, khi mẹ không có ở nhà, quả nhiên chỉ có thể tự mình lo cho mình.

 

Sáng hôm sau, khi bố đưa tôi đi học, tôi chọn chiếc quần yếm trong tủ để mặc.

 

Bố bước tới với chiếc váy màu hồng, vẻ mặt như chuyện đương nhiên.

 

“Dì Lư bảo con mặc cái này đi học cơ mà?”

 

“Tại sao con phải nghe lời dì ấy? Dì ấy đâu phải mẹ con.”

 

Tôi quay lưng bước đi, để lại vẻ mặt ngơ ngác của bố.

 

Đợi mẹ về, tôi nhất định sẽ kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này.

 

12

 

Hôm sau trời mưa cả ngày, đến khi chuông tan học vang lên thì chỉ còn mưa phùn nhẹ.

 

Tôi tan học về nhà, đi ngang qua đầu hẻm, chuẩn bị bước qua chỗ đường dì Lư đã sửa.

 

Ban ngày mưa lớn, lớp bùn trên mặt đường đã bị rửa trôi hết.

 

Mơ hồ, từ mặt đường hiện lên ánh sáng xanh kỳ lạ.

 

Một tấm đá xanh nguyên khối, dày nặng hiện ra trước mắt tôi.

 

Trên tấm đá khắc những hoa văn bí ẩn, cùng năm hình người nhỏ với vẻ mặt dữ tợn.

 

Giống… năm con quỷ trong giấc mơ tối qua của tôi.

 

Không, tôi nghĩ chúng không phải là người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngu-quy-doi-menh/chuong-5.html.]

 

Tôi nhìn đắm đuối, rồi bắt chước điệu bộ của năm con quỷ, mặc áo mưa màu vàng, nhảy nhót dưới mưa.

 

“Sao con không mặc chiếc váy của Khả Khả?”

 

Giọng dì Lư bỗng nhiên vang lên, lạnh lẽo len vào tai tôi.

 

Tôi giật mình hoảng sợ.

 

Dì ấy cứ như một hồn ma từ địa ngục, bất chợt xuất hiện bên cạnh tôi.

 

“Dì… dì Lư.”

 

Dì không che ô, chiếc váy đỏ rực đã ướt sũng, nước mưa từng giọt chảy xuống từ mái tóc.

 

Ánh mắt dì nhìn tôi lạnh lẽo thấu xương.

 

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, hơi thở như ngưng lại.

 

Rồi ánh mắt dì dời từ người tôi xuống chân tôi.

 

Ánh mắt dừng trên tấm đá xanh dưới chân tôi, sắc mặt dì bỗng trắng bệch rồi đột nhiên cười phá lên.

 

Nhân cơ hội đó, tôi vội chạy về nhà.

 

Về đến nhà, tôi nhanh chóng quay lại định khóa cửa.

 

Nhưng vừa quay người lại, dì Lư đã đứng ngay sau tôi!

 

13

 

Dì ấy theo tôi từ lúc nào vậy?

 

Dì Lư từng bước tiến lại gần, tôi sợ đến nỗi đứng không vững, nhưng lúc này bố vẫn chưa về, mẹ thì đang ở xa.

 

“Cái váy đâu? Chiếc váy dì đưa cho con đâu? Sao không mặc nó?”

 

Khuôn mặt dì méo mó đáng sợ, trông như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

 

Tôi sợ hãi ngã ngồi xuống đất, òa khóc, miệng không ngừng gọi mẹ.

 

“Mẹ ơi! Hức… mẹ ơi!”

 

Như có thần giao cách cảm, mẹ lẽ ra không thể có mặt lúc này, bỗng từ ngoài cửa lao vào.

 

Mẹ đẩy dì Lư ra, khuôn mặt lộ vẻ hung dữ chưa từng thấy, che chắn cho tôi sau lưng.

 

“Cút đi! Không thì tôi báo cảnh sát đấy! Cút ngay!”

 

Mẹ giơ chiếc điện thoại di động lên, đe dọa dì Lư.

 

Tôi thực sự tin rằng nếu dì Lư bước thêm một bước nữa, mẹ sẽ xé nát dì ra làm đôi.

 

Ánh mắt dì Lư trở nên mơ hồ, lẩm bẩm tự nói rồi đứng tại chỗ xoay tròn.

 

“Đừng như vậy mà, dì cũng đâu muốn thế, chỉ cần mặc vào là được, sao lại không mặc chứ?”

 

Dì ấy nhìn tôi đầy oán hận, từ từ lùi lại và bỏ đi trong vẻ không cam lòng.

 

Đúng lúc đó bố tan làm về, đụng phải dì Lư đang lảo đảo bước đi.

 

Ông ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Mẹ vẫn đứng yên tại chỗ, mồ hôi chảy ròng ròng, trông như một con sư tử mẹ đang bảo vệ con, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

 

“Có chuyện gì thế?”

 

Tôi nghẹn ngào sụt sịt, bỗng nhiên thấy nước mưa dưới chân mình trở nên nóng rực.

 

Không ổn rồi.

Loading...