Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngũ quỷ dời mệnh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-30 17:28:22
Lượt xem: 1,735

14

 

Tôi bị mẹ nhét vào chậu gỗ, kỳ cọ bằng xà phòng ba lần, tắm rửa sạch sẽ ba lần.

 

“Sợ lắm phải không? Tối nay mẹ sẽ gọi hồn con lại, khi mẹ gọi thì nhớ đáp lời nhé, nghe chưa?”

 

“Dạ.”

 

“Từ nay đừng ăn đồ của dì ấy nữa, lần sau thấy dì thì lập tức tránh xa, nhớ chưa?”

 

“Dạ.”

 

Mẹ lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho tôi thay.

 

Ngửi mùi bột giặt quen thuộc, tôi mới cảm thấy yên tâm hơn.

 

Bố đứng bên ngoài cửa nói vọng vào.

 

“Láng giềng với nhau, có chuyện không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Việc gì phải dọa nạt nhau thế?”

 

“Nói chuyện đàng hoàng kiểu gì? Anh có biết cô ta đưa con gái mình mặc cái gì không!”

 

“Không phải là đồ con gái cô ấy đã mặc qua rồi sao, hồi nhỏ ai mà không mặc đồ của anh chị?”

 

“Con gái gì chứ! Cô ta đâu còn con gái nào nữa!”

 

Mắt mẹ bỗng chốc đỏ ngầu, trông như muốn g.i.ế.c người vậy.

 

Bà lao ra cửa, trợn mắt đỏ hoe nhìn bố.

 

“Con gái cô ta đã c.h.ế.t rồi! Mất ba tháng trước!”

 

15

 

Không gian như đóng băng lại, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng ba trái tim đập thình thịch.

 

“Chị Giang nói đấy. Trước đây ở chợ bán buôn quần áo ở Tức Mặc, chị ấy và Lư Tiểu Liên là hàng xóm.”

 

Mẹ thở hắt ra, ôm tôi từ trên giường rồi ngồi xuống ghế sofa.

 

Mẹ ôm chặt lấy tôi, như thể chỉ cần buông tay là tôi sẽ biến mất vậy.

 

Câu chuyện mà dì Giang kể, nửa đầu giống hệt những gì dì Lư đã kể với chúng tôi.

 

Nhưng nửa sau thì hoàn toàn là một phiên bản khác.

 

Dì Lư bận rộn công việc, mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cố định cho Khả Khả.

 

Mỗi ngày Khả Khả phải tự về nhà sau khi tan học, nhưng nhà lại ở ngay đối diện trường nên không có vấn đề gì về an toàn.

 

Khi đó, trước cổng trường có rất nhiều hàng quán vỉa hè, đủ các món chiên xào dầu mỡ bày la liệt.

 

Khả Khả thấy tiện lợi nên thường mua đồ ăn ở đó.

 

Ai từng ăn cũng biết, hàng quán vỉa hè trước cổng trường sẽ không dùng dầu sạch hay nguyên liệu chất lượng cho bạn đâu.

 

Cứ như vậy trong vài năm, cho đến khi dì Lư nhận được cuộc gọi từ bệnh viện trên đường đi lấy hàng.

 

Lúc ấy, Khả Khả đã ở giai đoạn cuối của ung thư dạ dày.

 

Y tá trong bệnh viện kể rằng, dì Lư còn chưa kịp leo hết cầu thang thì Khả Khả đã ngừng thở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngu-quy-doi-menh/chuong-6.html.]

Dì Lư lao vào phòng, việc đầu tiên là lật người Khả Khả lại, rồi dùng hết sức vỗ vào m.ô.n.g con bé.

 

“Sao con dám bỏ đi mà không chờ mẹ! Con nợ mẹ! Con có lỗi với mẹ!”

 

Kể từ đó, tinh thần dì Lư không còn bình thường nữa.

 

Dì ấy lang thang khắp các góc của chợ, thấy đứa trẻ nào trạc tuổi Khả Khả là lao tới ôm chặt không buông.

 

Công việc kinh doanh của chợ bị ảnh hưởng, các tiểu thương đành phải liên danh tố cáo, đuổi dì Lư đi.

 

“Như này chẳng khác nào bên cạnh mình có một người thần kinh, thà không có hàng xóm còn hơn.”

 

“Sau này chúng ta phải thay phiên đưa Tiểu Anh đi học rồi. Em luôn cảm thấy họ Lư này chẳng có ý tốt gì với Tiểu Anh.”

 

Mẹ vuốt ve khuôn mặt tôi đầy xót xa, đôi mắt đỏ hoe.

 

Vì quá sốc, tôi quên mất phải kể giấc mơ kỳ lạ của mình cho mẹ nghe.

 

Khi ấy, chúng tôi không thể ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn biến theo một hướng không ai ngờ tới.

 

16

 

Ngày hôm sau, bố đưa tôi đi học, và tôi lại gặp dì Lư.

 

Dì tươi cười rạng rỡ, cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Ngược lại, cả tôi và bố đều cúi gằm, như thể mình là kẻ trộm, vội vã bước đi không dám ngẩng đầu lên.

 

Khi đi ngang đầu hẻm, tôi vô thức nhìn về phía tấm đá xanh hôm qua còn lộ ra.

 

Giờ nó đã được dì Lư lấp lại, phủ lên một lớp đất mới còn chưa nện chặt.

 

“Khà khà khà khà…”

 

Một tràng cười sắc nhọn vang lên, tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Dì Lư đang đứng trước cửa nhà, nhìn tôi chằm chằm.

 

Miệng dì há rộng, các nét trên khuôn mặt vặn vẹo tới cực điểm, trông rất kỳ quái.

 

“Con gái tôi sắp quay về rồi! Con bé sắp quay về rồi!”

 

Bố hoảng sợ, vội vàng khởi động xe máy, đưa tôi bỏ chạy.

 

Cho đến khi đã đi thật xa, tiếng cười ghê rợn đó mới dần bị bỏ lại phía sau.

 

Cả ngày hôm đó tôi cứ bồn chồn không yên, tiếng cười kỳ dị của dì Lư cứ văng vẳng trong đầu.

 

“Này, này, Nguyên Anh!”

 

Bạn ngồi cạnh mạnh tay đập vào cánh tay tôi, tôi giật mình quay lại nhìn cậu ấy.

 

“Cậu làm gì vậy, thầy gọi cậu nãy giờ rồi.”

 

“Cậu!”

 

Tôi bật dậy, chỉ tay vào cậu ấy, hồi lâu mà không thốt nên lời.

 

Tất cả mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía tôi.

 

Tôi nhìn quanh, lập tức thấy lạnh sống lưng, dạ dày co thắt.

 

Họ…

 

Họ không có mặt!

Loading...