Ngũ quỷ dời mệnh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-30 17:28:50
Lượt xem: 1,903
17
“Nguyên Anh, em không khỏe à? Để thầy đưa em đến phòng y tế ngủ một lát nhé?”
Tôi nhìn thầy, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm… nhưng sao thầy lại có mặt chứ?
Không, ý tôi là, thầy có đủ mắt mũi, có ngũ quan đầy đủ.
Chắc chắn là do dì Lư giở trò, tôi tuyệt đối không thể để cho mọi người phát hiện tôi khác biệt với họ.
“Thầy, em không sao, em thấy rất khỏe.”
Tôi cố giữ bình tĩnh, trả lời.
Tối hôm đó, bố đến đón tôi, thầy giáo không yên tâm nên đưa tôi tận tay cho bố, dặn dò vài câu.
Tôi nhìn quanh, những người gần thì có mặt, những người xa thì không có.
Cuối cùng tôi nhắm mắt lại, không nhìn, không nghĩ nữa.
Nhanh chóng đến đầu hẻm.
“Tiểu… Tiểu Liên à.”
Bố ngượng ngùng chào dì Lư, nhưng ánh mắt dì lại chỉ chăm chú nhìn tôi.
Dì bưng một đĩa cơm cuộn rong biển, trên đó phủ đầy sốt mayonnaise.
“Tôi vừa làm xong, muốn cho Tiểu Anh thử.”
Dì Lư nhìn tôi trừng trừng, giọng nói đều đều, vô hồn, đưa đĩa cơm ra trước mặt tôi.
“Con không ăn đâu ạ, cảm ơn dì Lư.”
Tôi vội nấp sau lưng bố, rụt rè nhìn dì.
“Tôi vừa làm xong, muốn cho Tiểu Anh thử.”
Dì bước lên một bước, đưa đĩa ra, lặp lại câu nói đó, nhưng tôi nhất quyết không nhận.
Mẹ bảo rằng, đồ ăn của dì ấy có độc, một miếng cũng không được ăn.
“Dì Lư đã làm riêng cho con đấy, con cứ nhận đi.”
Bố lại đẩy tôi ra, ép tôi cầm lấy đĩa.
Tôi cắn răng, lao tới, đ.â.m đầu vào cánh tay dì Lư, khiến đĩa cơm cuộn rơi tung tóe xuống đất.
“A! Con bé này. Xin lỗi nhé Tiểu Liên, cô đừng buồn, giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tôi không ngoái đầu lại, chạy thẳng về nhà, nghĩ rằng về nhà là sẽ an toàn.
Nhưng khi vừa đẩy cửa vào, tôi thấy ngay trên không trung của sân nhà là… chiếc váy hồng!
18
“Con nói linh tinh gì vậy, một sợi dây phơi dày như thế sao có thể gọi là bay chứ.”
Mẹ vừa xúc cơm vừa cười chế giễu tôi.
Lúc này, tôi đã khóc đến mất hồn, ngồi trước bàn ăn, người nấc lên từng cơn.
“Tại sao mẹ lại phơi chiếc váy của Lư Khả Khả trong sân thế?”
Sợ hãi không ngăn được tính tò mò của tôi, tôi nghiêm túc hỏi mẹ.
Mẹ lộ vẻ lúng túng.
“Phim vẫn hay làm thế, nói là phơi nắng có thể diệt trừ mấy thứ tà ma.”
Nghe có vẻ mẹ cũng lần đầu gặp chuyện như vậy nên mới bối rối làm theo cách đó.
Mẹ đặt bát cơm trước mặt tôi, khẽ chạm vào mũi tôi.
“Chiếc mũi nhỏ của con hôm nay không nhạy à? Sao không khen cơm thơm nhỉ?”
Tôi cười sặc sụa, giả vờ làm chó con đánh hơi, nhưng thật sự chẳng thấy mùi gì cả.
Nhìn vẻ mặt của tôi, mẹ ngạc nhiên ngửi thử đĩa sườn xào chua ngọt.
“Sao lạ nhỉ, hôm nay mẹ nấu toàn món thơm ngon mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngu-quy-doi-menh/chuong-7.html.]
“Không chỉ mũi không nhạy mà mắt nó cũng chẳng rõ. Thầy bảo nó nhìn bảng không rõ nữa.”
“Con bị cận rồi hả? Mẹ đã bảo là không được xem tivi lâu như vậy mà.”
Tôi không dám trả lời.
Tôi biết, chắc chắn không phải là cận, cũng giống như cách tôi nhìn bát cơm trước mặt.
Đó hoàn toàn không phải cơm.
Mà là một đám giòi bọ đang bò lúc nhúc, uốn éo, nhầy nhụa, chúng đang ra sức bò ra ngoài.
19
Dạ dày tôi quặn thắt, vội đặt đũa xuống, dụi mắt rồi nhìn lại.
Cơm, đúng là cơm.
Thơm phức, trắng tinh, trong suốt.
“Hôm nay con bé lại bị cô Lư quấy rầy à?”
“Người ta có ý tốt mà, nấu đồ ăn cho con bé ăn.”
“Ý tốt cái gì! Cô ta bị bệnh thì có!”
Bố thấy mẹ thực sự tức giận, vội im bặt, cúi đầu ăn cơm.
Nhưng mẹ vẫn chưa nguôi giận.
“Cô ta muốn bắt đầu từ ăn, mặc, ở để biến Tiểu Anh thành con Lư Khả Khả đã c.h.ế.t kia.”
Mẹ tức tối nhét một thìa cơm vào miệng.
“Nếu còn thấy lần nữa, em sẽ lập tức báo cảnh sát.”
“Thôi, con cô ấy mất rồi, đừng dồn người ta đến bước đường cùng.”
“Em dồn ép cô ta? Anh điên rồi, Nguyên Quốc Khánh!”
Tiếng mẹ gay gắt khiến tôi đang múc canh giật mình.
Một muỗng canh trứng cà chua đổ thẳng lên cánh tay tôi.
Tôi chưa từng thấy mẹ nhanh nhẹn như thế, cùng lúc đặt bát cơm xuống, cùng lúc bế tôi lên, cùng lúc hét to gọi Nguyên Quốc Khánh.
Mẹ lấy nước máy rửa tay cho tôi rất lâu, ánh mắt đầy vẻ đau lòng và áy náy.
“Đau không? Chắc chắn là đau rồi. Giờ phải làm sao đây, nhất định không được để lại sẹo.”
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, không có phản ứng gì.
Bố là người đầu tiên phát hiện tôi có điều bất thường.
“Tiểu Anh, con có đau không?”
“Không đau ạ.”
Tôi ngẩng mặt lên, nghiêm túc trả lời.
Mẹ nhìn vẻ nghiêm túc của tôi, rồi lại nhìn vết phồng rộp trên tay tôi.
“Đã như vậy rồi mà sao có thể không đau được chứ?”
Bố mẹ tôi bắt đầu lo lắng.
Theo họ, tôi đáng ra phải khóc nức nở, hoặc sợ hãi la hét.
Nhưng tôi lại không phản ứng gì như bây giờ.
“Không đau, con không đau chút nào.”
Mẹ sốt ruột đến mức suýt khóc, hai người quên cả sợ hãi, vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.
Đến nơi, bác sĩ không nói gì thêm mà truyền dịch cho tôi ngay.
“Không có vấn đề gì lớn, có thể do trẻ con học hành căng thẳng nên dẫn đến rối loạn cảm giác tạm thời thôi.”
Nghe vậy, mẹ mới yên tâm phần nào.
Trên đường về, khi đi ngang qua đầu hẻm, tôi vô tình liếc sang phòng Đông, thấy ánh mắt tối tăm của dì Lư lấp ló sau cửa.
Chẳng lẽ dì ấy vẫn luôn nhìn lén chúng tôi?