Ngũ quỷ dời mệnh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-30 17:29:07
Lượt xem: 1,817
20
Vừa về đến nhà không lâu, dì Lư đã đến gõ cửa nhà tôi.
“Tôi ở bên phòng Đông đã nghe thấy tiếng các người gọi nhau, có chuyện gì thế? Tiểu Anh không sao chứ?”
Mẹ từ trong nhà bước ra, đứng chắn trước mặt dì Lư, chặn lại ánh mắt tò mò muốn thăm dò của dì.
“Con gái tôi thì có thể có chuyện gì chứ? Nó vừa đẹp người vừa đẹp nết, phúc đức đầy mình, cả đời sẽ chẳng gặp chuyện gì đâu!”
“Vậy à? Thế sao mọi người lại phải đến bệnh viện?”
Mẹ thấy dì Lư nói trúng lời nói dối của mình thì tức tối.
“Ý cô là gì? Cô mong Tiểu Anh không được tốt sao?”
“Đúng đấy, tôi đâu có muốn con bé được tốt lành.”
Dì Lư bỗng đổi giọng, mẹ tôi bất ngờ đến mức không phản ứng kịp.
“Cô… cô nói gì cơ?”
“Tôi nói tôi không muốn con bé được tốt, con bé tốt thì con gái tôi không tốt, chỉ khi nào con bé gặp chuyện thì con gái tôi mới có thể tốt được.”
Dì Lư đứng giữa sân, người đong đưa kỳ dị, ánh mắt đờ đẫn, giọng nói kéo dài chậm rãi.
“Ha, ha, ha, ha, ha.”
Dì từ từ quay người lại, từng bước một lết về phía cửa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.
Mẹ đứng sững tại chỗ, mặt mày tái mét, lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống không.
“Không đúng, có khi nào cô ta đã mượn tuổi thọ của Tiểu Anh rồi không!”
21
“Mượn tuổi thọ? Là gì thế?”
Bố lớn lên ở khu tập thể, chưa từng nghe loại truyền thuyết dân gian nào như vậy.
Mượn tuổi thọ là một nghi lễ dùng tên và ngày tháng năm sinh của người sắp c.h.ế.t viết lên quần áo rồi tặng cho người khác.
Người nhận khi mặc quần áo sẽ ngầm đồng ý cho người tặng mượn tuổi thọ, trở thành người chịu cho mượn tuổi.
Ngay đêm đó, tóc và móng tay của người chịu cho mượn sẽ được đốt thành tro, pha với nước và uống, như thế là hoàn thành nghi thức mượn tuổi thọ.
Một khi nghi thức thành công, người nhận quần áo sẽ mất cảm giác dần trong vòng bảy ngày, rồi ốm yếu triền miên.
Trong khi đó, người tặng quần áo sẽ kéo dài thêm tuổi thọ.
Mẹ chợt nhớ ra điều gì đó, hoảng loạn chạy vào nhà, túm lấy tay tôi.
Bà kéo tôi lại gần, vẻ mặt vô cùng hoang mang hỏi tôi.
“Cô ta có giật tóc con không? Có cắt móng tay con không? Con nhớ kỹ đi, có không?”
Tôi sợ hãi trước vẻ mặt của mẹ, bật khóc òa lên.
Bố vội bế tôi lên, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Em đừng làm con sợ.”
“Anh thì biết cái gì!”
Mẹ quay người vào phòng, không lâu sau, tiếng mẹ khóc nức nở vang lên.
Ở phần cổ áo của chiếc váy hồng, mẹ quả nhiên tìm thấy tên và ngày sinh của Lư Khả Khả.
Sau đó, tôi được đưa về phòng ngủ, còn đèn ở phòng khách sáng đến tận đêm khuya.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngu-quy-doi-menh/chuong-8.html.]
Bố ngồi nhìn chiếc váy, hút thuốc cả đêm, cuối cùng như thể đã hạ quyết tâm, ông nhặt cái bật lửa lên.
“Anh sẽ đốt nó.”
Mẹ nhanh chóng giật lại chiếc váy, ngăn cản bố.
“Quần áo của người c.h.ế.t mới đem đốt, đốt đi là chẳng còn cách nào cứu nữa đâu.”
“Thế thì trả lại cho Lư Tiểu Liên.”
“Anh động não một chút được không? Em đã nói đây là nghi thức mượn tuổi thọ, trả lại cho cô ta thì chẳng phải mất luôn bằng chứng sao?”
“Cái này không được, cái kia không được, thế em bảo phải làm sao đây?”
“Làm sao à? Em làm sao biết được.”
Mẹ ngồi thụp xuống ghế sofa, bất lực không nghĩ ra cách nào.
“Tiểu Anh đã bắt đầu mất dần các cảm giác rồi. Em nghĩ, chúng ta chỉ còn ba ngày nữa thôi.”
22
“Ngày mai anh sẽ đưa con bé đi khám. Anh không tin thời đại khoa học này lại không thể đánh bại mấy thứ mê tín phong kiến.”
Bố vẻ giận dữ, mẹ vớ lấy con ch.ó nhồi bông ném vào người ông.
“Hôm nay đi bệnh viện anh có ở đó không? Bác sĩ nói thế nào?”
“Nói… do căng thẳng học tập, rối loạn cảm giác.”
“Anh làm ơn động não đi, con bé mới sáu tuổi, ngoài xem tivi và ăn vặt ra thì lấy đâu ra áp lực!”
Cũng phải, tôi còn nhỏ, việc học hành chưa bao giờ làm tôi lo nghĩ.
Dù sao thì tuổi này vẫn là tuổi vui chơi.
Lúc đó, bỗng có tiếng loạt xoạt kỳ lạ vang lên, bố mẹ tôi lập tức cảnh giác.
“Em bảo anh kiểm tra nhà xem có hang chuột không, anh đã kiểm tra chưa?”
“Anh có kiểm tra rồi, anh… Hình như là từ phòng Tiểu Anh vọng ra.”
Tiếng động phát ra từ phòng tôi.
Trong giấc mơ bố mẹ không thể nhìn thấy, năm con quỷ lại xuất hiện.
Chúng muốn tôi đi theo chúng.
Như bị thôi miên, tôi ngơ ngẩn bước theo.
Đúng lúc đó, phía sau tôi, màn sương mù phát ra ánh sáng dịu dàng, từ ánh sáng đó vọng lại một giọng nói.
Giọng nói ấy lo lắng và bất an.
“Đừng đi.”
Tôi dừng lại, một bên kêu tôi đi, một bên lại bảo tôi đừng đi, tôi đứng đó, bối rối vô cùng.
Đúng lúc tôi đang phân vân, bố mẹ bỗng lao vào phòng.
Họ cũng bước vào giấc mơ của tôi sao?
Ngay lúc họ xông vào phòng, năm con quỷ mỏng manh như tờ giấy bỗng chốc to lớn lên.
Đặc biệt là con quỷ đang bám trên trần nhà, nó há to cái miệng đẫm máu, lao về phía mẹ.
Nhưng mẹ lại hoàn toàn không hay biết.
Tôi cuống lên, nghiến răng chặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y lao tới và đập tan nó.
Sau đó, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.