Ngũ quỷ dời mệnh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-30 17:29:24
Lượt xem: 2,053
23
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện, mới biết rằng tối qua mình sốt cao đến 41 độ.
Cuối cùng, tôi kể cho mẹ nghe về trải nghiệm trong mơ.
“Năm người tí hon? Mượn tuổi thọ là như thế sao?”
Mẹ lẩm bẩm nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nói rằng giấc mơ không thể tính là thật để xua đi nỗi lo lắng.
Nhưng giọng nói đó là sao chứ?
Giọng nói bảo tôi “đừng đi” đã xuất hiện không chỉ một lần trong giấc mơ.
Giọng nói đó nói rằng không thể tìm thấy tôi.
Đêm đó ở bệnh viện, tôi ngủ rất yên giấc, là giấc ngủ ngon nhất mấy ngày qua.
Lúc xuất viện, bố cõng tôi đi qua sảnh lớn của bệnh viện, tôi chú ý thấy sàn nhà ở sảnh được lát gạch, những viên gạch đen trải dài ngắt quãng.
Ngay khi chúng tôi bước qua dãy gạch đen đó, sàn nhà bỗng lóe lên một tia sáng màu vàng.
Về sau tôi mới biết, đó là một quẻ bói.
Quẻ Hỏa Trạch Khuê, nguy hóa thành lành.
Tôi nghĩ, có lẽ chính quẻ đó đã ngăn không cho năm con quỷ bước qua cửa.
24
Trên đường về nhà, bố cõng tôi, nhất quyết không để tôi tự đi.
“Bố, con muốn tự đi.”
Nhưng bố làm như không nghe thấy, siết c.h.ặ.t t.a.y giữ tôi trên lưng.
Sáng nay lúc xuất viện, mẹ nhận được cuộc gọi báo có hàng về, nên mẹ phải đi lấy hàng.
“Tiểu Anh bảo dì Lư đã đặt một tấm đá xanh ở… thôi, để về rồi nói sau.”
Trước khi đi, mẹ đã căn dặn bố.
“Không được để con bé rời khỏi người anh. Cõng, bế, hay bỏ vào túi, tóm lại, con bé phải luôn ở bên anh.”
Sương mù dày đặc trên đường khiến tôi hơi buồn ngủ.
Trong cơn mơ màng, tôi nhìn thấy một người đứng giữa màn sương.
Là một thanh niên mặc áo ngắn có cúc, mang ba lô leo núi.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Cho đến khi chúng tôi tiến lại gần, lướt qua anh ta, rồi dần đi xa.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, anh ta đang chạy đuổi theo!
Bố cảnh giác quay đầu lại, trừng mắt nhìn người thanh niên trước mặt.
“Cậu muốn gì?”
Người thanh niên không đáp lại bố mà chỉ chăm chú quan sát khuôn mặt yếu ớt của tôi, rồi lớn tiếng nói:
“Ôi chao! Đứa trẻ này, bị người khác đánh cắp mệnh số rồi!”
25
Nghe vậy, bố tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức nắm lấy tay người thanh niên.
“Cậu nhìn ra được sao? Vậy cậu có thể cứu con bé không?”
Bố buông tay, và tôi ngã ngồi xuống đất, ba người chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngu-quy-doi-menh/chuong-9.html.]
Người thanh niên tự giới thiệu mình là một đạo sĩ, lần này xuống núi là để trừ yêu diệt quỷ.
Dù bố có chút nghi ngờ, nhưng những chuyện kỳ quái xảy ra gần đây khiến ông không thể không tin.
Khi bước vào hẻm, tôi muốn nói với vị tiểu đạo sĩ về tấm đá xanh.
Nhưng cậu ấy như thể đoán được ý định của tôi, liền cúi đầu đưa ngón tay lên môi tôi ra hiệu im lặng.
“Suỵt, không cần nói, anh biết rồi. Là cô ta đúng không?”
Cậu quay đầu sang một bên, tôi cũng nhìn theo ánh mắt đó.
Cánh cửa phòng Đông mở toang, dì Lư đang cầm một chiếc ô đỏ kỳ quái, đứng thẫn thờ trong sân.
Bố thấy vậy, vội thúc giục chúng tôi nhanh chóng vào nhà, rồi khóa chặt cửa, sợ dì Lư sẽ vào phá phách.
Giống như trong phim, tiểu đạo sĩ bày lễ cúng và bắt đầu làm phép.
Cậu lấy từ trong ba lô ra một lư hương, giấy vàng, nến đỏ, ngũ cốc, một bó hương và một chiếc chuông Tam Thanh.
Chúng tôi chỉ cần chuẩn bị một chiếc bàn và hai cái bát.
“Hôm nay trời thật tốt, không có mặt trời, nên dễ làm phép.”
“Đây đâu phải là tà thuật, sao lại không thể có mặt trời?”
Tiểu đạo sĩ có vẻ không ngờ bố hỏi vậy, ngẩn ra một chút, rồi giải thích.
“Có mặt trời thì quỷ sẽ không đến. Quỷ không đến, ta bắt ai chứ?”
Nghe có vẻ hợp lý, tôi ngồi một bên nghe như nghe kể chuyện.
“Có cần dán bùa lên người con bé không? Hay vẽ bùa bằng chu sa gì đó?”
Bố nhìn tiểu đạo sĩ đầy tò mò.
“Có thứ này là đủ rồi.”
Tiểu đạo sĩ lấy ra từ ba lô một chiếc gương bát quái.
Cậu ta dùng ngón tay nhấn vào tám quẻ Càn, Khôn, Tốn, Chấn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài, rồi hét lớn một tiếng.
Nhanh chóng đặt gương bát quái lên bàn, tám quẻ trên gương bỗng mở rộng ra, tạo thành một mặt gương khổng lồ.
Cậu bế tôi đặt lên mặt gương, yêu cầu tôi ngồi xếp bằng, sau đó đốt giấy vàng và rung chuông Tam Thanh.
Suốt quá trình, bố tôi không dám thở mạnh.
“Trời xanh, đất dày, năm quỷ ở đâu? Thái Công trấn giữ năm phương quỷ, chuyên quản việc vận chuyển trên trần gian. Nhanh!”
Vừa dứt lời, một tia sáng từ trời chiếu thẳng lên đỉnh đầu tôi.
“Lấy vải đen mau!”
Bố đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng phủ tấm vải đen lên đầu tôi.
Tia sáng liền biến mất.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như có gì đó đang bị tách ra khỏi cơ thể mình.
Trước khi ngất đi, tôi thấy năm con quỷ quen thuộc đang khiêng một chiếc quan tài đỏ, bước vào trong chuông Tam Thanh.
Lần này, bố cũng thấy rõ.
Trước khi rời đi, tiểu đạo sĩ lấy chiếc váy màu hồng, nói rằng phải làm lễ đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày để trừ hết ô uế.
Bố không chần chừ mà giao chiếc váy cho cậu ta.
Đêm qua bố hút ba bao thuốc Hoa Tử cũng không giải quyết được chuyện, nay gặp một tiểu đạo sĩ là đã xong việc, bố vui lắm.
Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là điều gì.