Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:28:34
Lượt xem: 19
Chương 95:
Tuy rằng khả năng tiền sẽ như là bát nước hắt đi, nhưng cứ coi như là cho đứa nhỏ một trải nghiệm đặc biệt. Tuổi còn nhỏ đã viết luận văn gửi ra ngoài, đây là hành động tự tin cỡ nào chứ, tuyệt đối không thể ngăn cản nhóc được.
Mã Lan thấy thể xác và tinh thần đứa nhỏ khỏe mạnh quan trọng hơn mọi thứ.
Giang Bác cảm thấy đây là tiền của mẹ, cho nên phải giải thích rõ ràng với bà: "Là gửi cho tòa soạn báo."
Tống Sở ở bên cạnh nói: "Anh Tiểu Bác muốn viết bản thảo đăng báo, sau đó sẽ nhận được tiền nhuận bút."
Mã Lan: "....." Vẫn cảm thấy so với đứa con nhỏ, một người xuyên qua như bà cũng quá vô dụng rồi.
Mấy năm đọc sách hình như đã uổng phí rồi, hiển nhiên là càng đừng nói tới viết bản thảo gì đó, bà vậy mà chưa từng viết bao giờ.
Mã Lan nói: "Viết gì vậy, có thể cho mẹ nhìn thử không? Đương nhiên là nếu không tiện thì mẹ cũng sẽ không xem."
"Có thể." Giang Bác cầm bản thảo đưa cho Mã Lan đọc.
Mã Lan nhìn thì chỉ thấy một vài hình vẽ trên đó vừa có chút xa lạ lại hơi quen.
Kết hợp với chữ mới hiểu được, hóa ra là vật lý trước kia mình học.
TBC
Ái chà, còn có hóa học, ngay cả sinh học cũng có.
Nhìn thì nhìn chứ thực tế bà đọc không hiểu, tuy bà từng học ở một trường đại học bình thường, nhưng tri thức bà học được sớm đã trả cho thầy cô giáo.
Mã Lan phát hiện bản thân từng là một sinh viên thế kỉ hai mươi mốt mà hiện tại còn kém hơn một đứa trẻ tám tuổi.
Tống Sở thấy dáng vẻ chịu đả kích của bà, vội đưa tay nhỏ ra kéo áo bà: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-95.html.]
"Mẹ không có việc gì, mẹ đang nghĩ tới một câu châm ngôn cực kỳ có đạo lý 'Nhỏ không học già hối hận', phải học cho tốt đừng để bản thân phải hối hận."
Tống Sở còn nghiêm túc gật đầu: "Mẹ nói cực kỳ có lý." Hiện tại cô cực kỳ hối hận trước kia không học cho tốt để trình độ hiện tại quá thấp, gây cản trở cho tiến sĩ, còn khiến tiến sĩ phải học tiểu học cùng cô.
Tô Chí Phong đun nước nóng xong vào nhà đã thấy dáng vẻ chăm chú của con gái và vợ, nên liền hỏi Giang Bác: "Họ nói gì mà nghiêm túc vậy."
Thật ra Giang Bác cũng không hiểu tâm trạng của họ: "Con cũng không biết."
Tô Chí Phong: "....." Haiz, cái tính nết không quan tâm đến mọi chuyện của đứa nhóc cứ vậy thì sau này sao mà tìm người yêu được đây.
----------
Đối với chuyện Giang Bác gửi bản thảo, Mã Lan và Tô Chí Phong toàn lực ủng hộ.
Tô Chí Phong cũng nhìn bản thảo Giang Bác viết một chút, tuy lúc ông học đại học là theo khoa Văn, nhưng bởi vì các phương diện thành tích đều coi như không tệ, cho nên về mặt kiến thức khoa học tự nhiên cũng được coi là xuất sắc, sau khi xem xong bản thảo con nhà mình không khỏi cảm thán quả thực viết rất tốt. Dù ở góc độ của một độc giả bình thường, ông cũng cảm thấy cách viết này dễ hiểu giúp cho người đọc có thể dễ dàng tiếp nhận.
Ông luôn nghĩ rằng bộ não của những đứa trẻ thiên tài vô cùng phức tạp và khó hiểu, không phù hợp để trở thành một giáo viên, thật không nghĩ tới thiên tài cũng có thể đơn giản hóa những điều phức tạp.
Không giống như một số học sinh giỏi tại các trường trung học, bọn trẻ chẳng chịu trình bày thứ tự các bước khi làm, làm cho hầu hết những giáo viên chấm bài đều thắc mắc rằng không biết đáp án đó được lấy từ đâu mà ra.
Giang Bác không biết Tô Chí Phong có cảm nghĩ gì ở trong đầu, nếu biết cha thắc mắc anh cũng sẽ tận tình giải đáp ở chỗ đó, bởi vì anh cũng muốn Sở Sở hiểu thêm.
Đầu óc Sở Sở không tốt, còn không thích học hỏi nhiều, nếu quá phức tạp cô liền lười biếng tiếp thu, Giang Bác đã lo lắng về điều này từ lâu. Trước kia, việc dạy cho cô biết đọc, đếm số cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới làm được.
Lúc gửi thư, vẫn là Tống Sở và Giang Bác đi cùng nhau.
Mã Lan và Tô Chí Phong vốn đã yên tâm về việc để hai đứa trẻ tự túc đi ra ngoài từ sớm nên không hề bận tâm về vấn đề này.