Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân viên biên chế Địa Phủ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-16 02:34:53
Lượt xem: 182

“Được.” Tôi do dự một lúc lâu mới trả lời: “Nhưng phải đặt cọc trước, nếu không đến lúc đó đổi ý không muốn mua nữa, tôi khóc cũng không có chỗ khóc.”

 

“Ai nha, chúng ta đều là đồng nghiệp, sẽ không lừa gạt cô.” Có quỷ không muốn trả tiền đặt cọc.

 

“Tôi sẽ không làm.” Tôi kiên quyết nói.

 

Cuối cùng có mười quỷ nộp tiền đặt cọc, lợi nhuận là 15 triệu.

 

Tôi không thể ngủ nổi, tôi chưa bao giờ được chạm vào số tiền nhiều như vậy khi còn sống!

 

Ngủ không được thì không ngủ.

 

Dù sao thì ma không cần ngủ! Ban ngày làm việc, tối ngủ, kể cả ăn uống, chỉ là tiếp tục thói quen khi còn sống.

 

Tôi làm viên thuốc suốt đêm, mỗi viên có giá 1,5 triệu, đây không phải là viên thuốc, đây là trứng vàng đấy.

 

Đáng tiếc ở Địa Phủ không có wechat, nếu không thì tốc độ truyền tin sẽ nhanh hơn truyền miệng rất nhiều.

 

Cũng may, quỷ truyền tin nhanh hơn so với thế giới con người.

 

Cộng thêm danh tiếng của các con ma đã mua và trải nghiệm.

 

Tôi tin rằng chẳng bao lâu nữa, số lượng khách sẽ tăng vọt.

 

Nên chuẩn bị hàng từ bây giờ, đến lúc đó mới kiếm được nhiều lợi nhuận.

 

Thuốc làm đẹp cơ thể đang dần phát triển ổn định.

 

Tôi nên bắt đầu nghiên cứu những cách khác để kiếm tiền.

 

Dù sao muốn kiếp sau đầu thai tốt, ở kiếp này nên chuẩn bị trước.

 

Khi còn sống nghèo kiết xác, sau khi c.h.ế.t cuối cùng cũng trở thành phú bà.

 

Chẳng lẽ mỗi ngày làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mà không hề hưởng thụ nó cho đến khi xóa ký ức đi đầu thai?

 

Cho dù kiếp sau giàu có và thịnh vượng, kiếp này vẫn thua lỗ.

 

Thế nên cho dù làm quỷ tôi cũng muốn hưởng thụ kiếp này!

 

Khi đó mục tiêu kiếm tiền sẽ phải nhân đôi.

 

Tiếp theo tôi phải thử bán đồ ăn cho quỷ.

 

Địa Phủ cũng có bán đồ ăn cho quỷ, quán ăn, nhà hàng đều đầy đủ.

 

Nhưng đây chỉ là những món ăn bình thường.

 

Thức ăn cho quỷ có tác dụng buff cơ thể.

 

Nhưng kế hoạch kinh doanh này đã thất bại thảm hại.

 

Quỷ lực mạnh không dựa vào những thứ bên ngoài, quỷ lực thấp không có tiền mua những thứ lãng phí này, quỷ lực trung bình cảm thấy hứng thú, nhưng lại đòi hỏi mùi vị ngon. Mà tôi làm ra mùi vị không thể so được tay nghề nấu ăn của quỷ khác.

 

Kết quả không kiếm được tiền, mà còn mất tiền vào chi phí nguyên liệu, nhân công và tiền thuê cửa hàng.

 

Cũng may khi bắt đầu làm việc, mọi người đến tìm tôi để xem trận pháp.

 

Quỷ giàu muốn nhờ xem trận pháp ở biệt thự, chỉ nhìn một chút là nhận được vài triệu đến vài chục triệu.

 

Ban ngày làm việc, buổi tối làm viên thuốc. Giá thành làm hương rất cao, thỉnh thoảng mới nhận được vài đơn hàng.

 

Bận rộn như bạch tuộc.

 

Bởi vì Phán Quan sẽ gọi tôi lên sửa trận pháp trong thời gian ngắn, còn đặc biệt trong phòng bố trí một tổ hợp trận pháp để giữ cho đặc tính của nguyên liệu  không thay đổi khi tôi rời đi giữa chừng.

 

Sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng số tiền gửi vào tài khoản của tôi đã lên tới hàng trăm triệu.

 

Vì thế đã biến thành _ _

 

Ban ngày tôi làm việc, buổi tối cố gắng làm viên thuốc, rạng sáng đi đến câu lạc bộ để trò chuyện với trai đẹp.

 

Ai biết được cuộc sống giàu có chưa hưởng thụ được bao lâu, tài khoản trăm triệu tôi gửi ngân hàng đã không cánh mà bay?

 

Còn gánh rất nhiều nợ nần!

 

Tôi ôm chặt lấy Quỷ sai khóc thét, nếu không tôi sợ anh ta bỏ chạy thì tôi sẽ không có nơi nào để tìm tiền.

 

“Tại sao tiền của tôi lại biến mất không một lời giải thích nào?”

 

“Ô…. Nó không đợi tôi xài hết.”

 

Quỷ Sai thực sự khó chịu vì tiếng gào khóc của tôi nên dùng móc trói chặt tôi lại.

 

Anh ta thậm chí còn bịt miệng tôi lại.

 

Tôi không thể gào thét nữa.

 

Chỉ có thể như một xác ướp lơ lửng phía sau Quỷ sai.

 

Nhưng nỗi đau buồn trong lòng thực sự khó có thể kiềm chế được.

.

Tôi di chuyển giống nhua sâu róm, tiến lại gần Quỷ sai, cố gắng thuyết phục anh ta cho tôi một lời giải thích.

 

Quỷ sai cũng không biết.

 

“Cô hỏi tôi cũng không biết a, tôi chỉ là chân sai vặt, điều tra không phải trách nhiệm của tôi.”

 

Tôi hoàn toàn im lặng.

 

Không nhúc nhích, không muốn sống nữa.

 

Nhân viên Địa Phủ ho nhẹ: “Cô Tần, cô xem một chút, đây là dòng tiền của cô.”

 

“Ngoài chi phí của chính cô, còn một phần trong số đó chảy vào thế giới loài người.”

 

“Chảy vào thế giới loài người?”

 

“Đúng vậy, ngoài cô ra, còn một chủ tài khoản khác là cô Thường Hạ Sơn. Bởi vì Thường Hạ Sơn còn sống, cho nên sau khi cô ấy rút tiền trong tài khoản, tiền minh tệ sẽ được chuyển đến thế giới loài người, số tiền chuyển đỗi lãi suất cũng rất cao. Ngoài ra, cô Thường tiêu rất nhiều tiền, vì vậy, cô Tần hiện tại cô đang mắc nợ rất nhiều tiền.”

 

“Xin lỗi, số tiền lớn chảy vào tài khoản cô Tần, thậm chí còn các khoản nợ khiến chúng tôi nghi ngờ cô Tần đang tham gia vào các hoạt động phi pháp. Đó là lý do chúng tôi mời cô Tần đến đây.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-vien-bien-che-dia-phu/chuong-3.html.]

“Sau khi chúng tôi xác minh đối chiếu, dòng tiền trong tài khoản của cô Tần không có vấn đề. Vì vậy, chúng tôi sẽ không giam giữ cô, cô Tần mau chóng bổ sung số dư trong tài khoản của mình càng sớm càng tốt là được.”

 

“Đợi một chút!”

 

“Thế nào gọi là không có vấn đề?”

 

“Làm thế nào người ở thế giới loài người lại sử dụng được tiền Địa Phủ? Nếu điều này có thể, chẳng phải mọi người đều có thể gửi tiền cho người thân của họ ở trần thế sao?”

 

“Đây rõ ràng là các người quản lý kém, quy trình xảy ra có vấn đề!”

 

Tôi không phải dễ lừa đâu.

 

Ngay cả Thường Hạ Sơn cũng không biết cô ấy có tài khoản ở Địa Phủ thì dùng khoản tiền này như thế nào, riêng chuyện minh tệ biến thành nhân dân tệ đã thật kỳ lạ.

 

Chẳng lẽ bạn thân của tôi một người còn sống, có thể sử dụng tiền minh tệ sao?

 

Tôi chắc chắn rằng tôi đã bị lừa!

 

Hơn nữa là ăn quả lừa lớn đấy.

 

“Trước kia cũng không có tài khoản ma nào bị ràng buộc với người sống. Cô Tần, tại sao tài khoản của cô lại bị ràng buộc với người sống?”

 

Địa Phủ khéo léo đổ lỗi cho quỷ hồn, chắc chắn Địa Phủ không sai được, chắc chắn là khách hàng sử dụng đã làm sai thao tác.

 

“Làm sao tôi biết được? Anh hỏi tôi thì tôi nên hỏi ai đây?”

 

Tôi cắn c.h.ế.t không thừa nhận.

 

“Thế này đi, cô Tần có thắc mắc với tung tích số tiền thì tốt nhất nên trực tiếp đi hỏi. Địa Phủ có thể cấp giấy phép đặc biệt cho cô Tần một tháng trở về dương gian.”

 

Đều lùi một bước, đừng đòi hỏi quá nhiều.

 

“100 triệu gửi ngân hàng biến thành nợ 100 triệu, tôi chịu không nổi.”

 

Thiếu hụt quá lớn, ai muốn coi tiền như rác?

 

“Cô Tần rất có năng lực, trước đây cô kiếm được trăm triệu, tôi tin rằng sau này sẽ dễ dàng kiếm được nhiều hơn.”

 

Cả hai chúng tôi nhìn nhau cùng nở nụ cười giả tạo.

 

Cuối cùng, không có đạt được thỏa thuận nào.

 

Tuy nhiên, Địa Phủ vẫn cho phép tôi trở lại dương gian một tháng.

 

Nghĩ đến dấu trừ trước 8 số 0.

 

Tim tôi vẫn còn đau nhức.

Thường Hạ Sơn, cậu thật tàn nhẫn.

 

Khi đến dương gian, tôi không còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp mà lâu rồi tôi không được thấy ở thế giới loài người.

 

Số nợ khổng lồ khiến tôi lo lắng.

 

Tôi chỉ dám lặng lẽ nhìn Thường Hạ Sơn từ xa.

 

Nếu không tôi sợ tôi sẽ lao tới bóp c.h.ế.t cậu ấy.

 

Người đàn bà phá của.

 

Ngược lại, Thường Hạ Sơn vội vàng chạy tới ôm lấy tôi: “Bạch Bạch, cậu biết không! Tôi có thể biến điều ước thành hiện thực!”

 

“Mấy hôm trước tôi đi cào vé số, trong lòng nghĩ nhất định phải trúng, vậy mà trúng thật. Lúc đó tôi không coi trọng, tôi nghĩ rằng nếu lần sau mình trúng giải lớn nhất thì tốt rồi, tôi có thể nằm một chỗ làm cá ươm. Thế mà thật sự trúng giải lớn!”

 

“Sau đó, tôi chạy đến một tiệm xổ số ở rất xa và thử lại, thật sự muốn trúng giải lớn thì sẽ trúng giải lớn!”

 

“Tôi cũng không dám mua thêm vì sợ mình có quá nhiều tiền sẽ bị nhắm tới!”

 

“Nhưng năng lực này hình như chỉ tác dụng với tiền thôi. Tôi đã cầu nguyện giáo viên môn tự chọn không gọi tên tôi nhưng không thành công.”

 

Thường Hạ Sơn tuôn ra những gì mình đã trải qua gần đây.

 

Cô biết rõ, Bạch Bạch đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe hơi từ lâu, căn bản không thể nào xuất hiện trước mặt cô.

 

Chắc hẳn cô đã quá nhớ cậu ấy nên bị ảo giác, có lẽ cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý.

 

Nhưng trước khi ảo giác biến mất, cô vẫn muốn nói chuyện với Bạch Bạch.

 

“Bây giờ tôi có tài sản ròng là 30 triệu. Tôi đã quyên góp 1 triệu cho trại trẻ mồ côi nơi cả hai chúng ta cùng lớn lên. Hiện trại trẻ mồ côi đã được cải tạo một lần, điều kiện tốt hơn so với khi chúng ta còn bé rất nhiều.”

 

Cô muốn nói với Bạch Bạch, bây giờ cô sống rất tốt không cần lo lắng cho cô.

 

“Còn 20 triệu nữa, tôi muốn lập quỹ để giúp đỡ trẻ em thất học. Hồi nhỏ chúng ta được đi học là nhờ sự giúp đỡ của những tấm lòng nhân ái. Bây giờ tôi muốn được làm người tốt như vậy.”

 

Cô ấy thậm chí có thể đi làm những gì cô ấy muốn.

 

Vỗn dĩ lòng tôi đầy oán hận, nhưng tâm tình dần bĩnh tĩnh lại khi nghe Thường Hạ Sơn trò chuyện. Bay đến bên cạnh Thường Hạ Sơn, nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như chúng tôi thường làm.

 

Vừa nói, Thường Hạ Sơn vẫn không nhịn được lau nước mắt. Cô ấy đang sống rất tốt nhưng cô ấy rất muốn Bạch Bạch.

 

“Tôi rất nhớ cậu a, trước đây cậu cùng tôi tranh giành, đòi làm chị, nhưng bây giờ không ai cùng tôi tranh nữa rồi.”

 

Cô cùng với Bạch Bạch quen nhau ở cô nhi viện, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, coi nhau như người thân nhất trong gia đình. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tai nạn lại xảy ra nhanh đến vậy, nửa lớn phần đời Bạch Bạch còn chưa bắt đầu.

 

“Không phải tôi đến thăm cậu đây sao?”

 

Thường Hạ Sơn giật mình: “Cậu có thể nói chuyện?”

 

Tôi trợn mắt: “Không thì cậu cho rằng tôi là ma sao?”

 

“Chẳng lẽ cậu không phải ma sao?” Thường Hạ Sơn vẫn cho rằng đây là ảo giác của cô ấy, hiện tại mới ý thức được, chính mình không biết đó là ảo giác.

 

Điều đáng ngạc nhiên hơn là trên đời lại có ma.

 

“Tại sao 7 ngày đầu không thấy cậu, bây giờ lại có thể nhìn thấy cậu?”

 

“Đó là một câu chuyện dài…”

 

"Cái gì? Mắc nợ!"

 

Thường Hạ Sơn nhìn tôi đầy mong đợi, hy vọng tôi có thể cho cô ấy một đáp án phủ nhận.

 

Tôi tàn nhẫn gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta bây giờ đang nợ 100 triệu.”

 

Loading...