Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-10-06 16:24:32
Lượt xem: 38
Bởi vì muốn nhanh chóng lên xe, trong nhà cũng không nấu nhiều món phức tạp.
Chỉ nấu một nồi cháo khoai lang to, thêm đĩa dưa muối, trực tiếp ăn đến no.
Ăn xong cầm hành lí lên, bọn họ chuẩn bị xuất phát đi ra ga tàu hỏa.
Ở trước cửa xưởng máy móc có một chiếc xe buýt đã đỗ ở đó, an tĩnh chờ đợi khách hàng lên xe.
Ninh Hàn vốn tưởng rằng chiếc xe này không có quan hệ với bọn họ, đang muốn mang theo em trai và em gái vòng qua đi, không ngờ lại thấy ba ba trực tiếp xách hành lý của bà nội để vào cốp xe, không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Còn thất thần làm gì, nhanh lên xe đi.”
Theo sát chồng ngồi trên xe buýt, Tô Hân Nghiên từ cửa sổ nhô đầu ra, tiếp đón bọn nhỏ cùng nhau đi lên.
“Ba mẹ, đây là có chuyện gì?”
Ninh Hàn không nhịn được ngây ngốc một lúc, Ninh Hiên cũng vậy, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn cha mẹ.
“Ba ba đi công tác, người đi theo cũng không ít, nhà máy an bài xe đón đưa cũng bình thường mà.” Ninh Hàng chậm một bước lên xe, hiển nhiên biết chút chuyện gì đó bên trong.
Cũng khó trách, rốt cuộc anh cũng là người ở bộ phận nghiên cứu của xưởng máy móc, có thể không biết nhiều chuyện bên trong nhưng ít cũng có thể?
“A, thì ra là như thế này a.”
Có nghe không có hiểu Tiểu Tại Tại lại gật đầu tỏ vẻ hiểu, ngay sau đó lon ton mà đuổi kịp chui lên, đến bên người bà Ninh ngồi xuống.
“Bà nội, Tại Tại chăm sóc cho bà nha.”
“Được được, bé con còn biết cách chăm sóc bà nội đó.”
Nghe cháu gái nhỏ hiểu chuyện nói, bà Ninh cười đến vui tươi hớn hở.
Một đầu khác, vốn cũng muốn ngồi xuống bên cạnh bà nội, Ninh Hàn để còn tiện chăm sóc bà lại thấy em gái ngồi xuống, cũng không bảo sao, mà đi tìm một vị trí gần đó ngồi xuống.
Sau đó em ba của anh liền lén lút mà sờ soạng lại đây.
Ninh Hàn: “?”
“Không phải em ngồi cạnh lão nhị sao?”
“Đừng nói nữa, ngồi cùng với anh hai áp lực lắm, em là một người nhỏ bé yếu ớt thế này không chịu nổi, vẫn nên chạy đi thôi.” Ninh Hiên đẩy anh cả, ý bảo anh ngồi hướng vào trong, nhường lại chỗ này cho mình.
Ninh Hàn một bên thuận thế dịch vào bên trong một vị trí, một bên bất đắc dĩ mà khuyên: “Anh hai em cũng không đáng sợ như vậy, các em không nên luôn sợ hãi em ấy, nên thân cận với em ấy hơn chút, từ đó sẽ phát hiện anh hai các em cũng là một người có tính cách rất tốt.”
Anh đương nhiên thấy được sự kính sợ của mấy người em trai em gái đối với em hai, nhưng không có biện pháp điều chỉnh nào tốt hơn để khiến bọn họ không còn sợ em ấy nữa.
Chuyện này làm cho anh cả Ninh rất chi là nhọc tâm.
Ngồi ở hàng phía sau, nghe thấy anh cả khuyên mấy con quỷ nhỏ này- Ninh Hàng: “……”
Hai con quỷ nhỏ này đứa này so với đứa kia còn ầm ĩ hơn, anh không cần bọn họ thân cận, cảm ơn.
“Anh. Hai.”
Nghe thấy em gái gọi, Ninh Hàng theo bản năng quay đầu nhìn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-220.html.]
Ngay sau đó, trong miệng anh đã bị một quả mơ có vị chua chua ngọt ngọt.
“Bà nội nói, ăn cái này sẽ không say xe nữa.” Tiểu Tại Tại trong tay cầm một vại mơ ngâm đường, cười đến vẻ mặt xán lạn.
Bé lo lắng thân thể anh hai không tốt, ngồi xe sẽ không thoải mái.
Ninh Hàng cũng là một người thông minh, tự nhiên có thể nhìn ra sự quan tâm của em gái, mặt anh hơi hơi nhu hòa, duỗi tay sờ sờ lông xù xù trên đầu nhỏ của em gái, âm thanh lộ ra sự ấm áp.
“Ăn rất ngon, cảm ơn em.”
“Hi hi……”
Được khích lệ, Tiểu Tại Tại vui vẻ mà nhếch miệng cười đến mức xán lạn hơn, sau đó bắt đầu phát quả mơ ngâm đi.
Từ bà Ninh đến Ninh Hiên, thậm chí còn có cả chú và thím lạ mặt ở trên xe, cũng đều được bé tặng cho mỗi người một quả mơ ngâm.
Trong hàm chứa quả mơ, một kỹ thuật viên họ Võ quen thuộc với Ninh Viễn Hàng nhịn không được khen con gái anh: “Phó xưởng trưởng, con gái đồng chí được dạy như thế nào ? Bạn nhỏ rất hiểu chuyện.”
“Đứa nhỏ này vốn dĩ rất nghe lời.”
trên mặt Ninh Viễn Hàng treo một nụ cười rụt rè, ngoài miệng lại khoe khoang con gái.
Anh thích nghe nhất là người ta khen con gái bảo bối nhà mình.
Tô Hân Nghiên bên cạnh nhìn thấy biểu hiện này của chồng, lắc đầu, tùy anh ấy đi.
(lại thêm một lần nữa bả ấy lại bất lực....)
Chuyến đi này ngoại trừ có bảy người Ninh gia ra, còn có thêm chín người khác nữa.
Trong đó có năm người tuổi cũng đã khá lớn, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo chút khí chất của phần tử trí thức, hoặc là kỹ thuật viên đã được triệu tập đến thủ đô để nghiên cứu..
Còn bốn người khác lại cao lớn và cường tráng phi thường, tất cả đều có khuôn mặt lạnh lùng và uy nghiêm, một đôi mắt sắc bén thỉnh thoảng quét qua, như thể cảnh giác với bất kỳ mối đe dọa tiềm tàng nào.
Nếu là đổi lại là người thường, ở xung quanh những người có đôi mắt cùng khí chất cường mạnh như vậy có lẽ sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Nhưng nếu là người Ninh gia thì ngược lại toàn bộ vô cảm.
Bởi vì nếu nghiêm túc, hơi thở hung thần trên người Ninh Viễn Hàng, khả năng sẽ còn so với bốn người này còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Mà bốn người này hiển nhiên cũng là biết rõ điểm này, cho nên khi theo những kỹ thuật viên kia lại đây đều theo chân bọn tụ lại một chỗ, bọn họ còn cố ý lại đây chào hỏi Ninh Viễn Hàng, cảm giác như anh là người cầm đầu.
Nhìn những chuyện này, nếu những người khác không thể đoán ra thân phận của bọn họ, có lẽ chính là kẻ .
Họ là những người lính xuất ngũ được cấp trên cử đi bảo vệ những kỹ thuật viên quý giá này.
Tiểu Tại Tại ngay từ đầu còn có hứng thú yên lặng đánh giá bọn họ, chờ đến lúc xe khởi động, bé đã bị phong cảnh ở ngoài xe thu hút tầm mắt.
Vào thời điểm này, vẫn còn rất ít người đi bộ trên đường phố, cho nên Tiểu Tại Tại có thể không kiêng nể gì mà quan sát khắp nơi, không cần sợ bị những dòng chữ màu vàng trên mặt người khác che mất tầm mắt.
Giống như mẹ bé đã từng nói, đọc Tâm Thuật của bé là một kỹ năng bị động, vô pháp tự chủ đóng mở được.
Cho nên dù là cố ý vô tình, Tiểu Tại Tại vẫn luôn có thể đọc được suy nghĩ trên khuôn mặt của người khác.
Trải nghiệm này thực sự không tốt, có đôi khi nó thậm trí còn khiến bé thêm bực bội, cáu kỉnh.
Nhưng sau khi đã trải qua nhiều năm được cha mẹ dạy dỗ, Tiểu Tại Tại đã có thể thong dong tự nhiên mà ứng phó được với những tình huống như thế này.