Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 577
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:10:51
Lượt xem: 4
“Anh mới ngốc đó!” Tại Tại không vui vẻ mà đánh cho anh một cái.
Mà lực đạo kia chẳng khác gì với việc nhẹ nhàng chậm vào, Cố Diệp Chu cũng không thèm để ý, chỉ là cười tùy ý để cô đánh.
Chờ khi cô nháo đủ rồi, Tại Tại mới hỏi lại câu cũ.
“Nói đi, vết thương trên mặt anh đó, chuyện như thế nào?”
Vì để cho bản thân thêm khí thế, Tại Tại còn ra vẻ kiều man mà chống tay lên eo, vẻ mặt ‘ nhanh khai ra sự thật, đến tột cùng là cái tên hỗn đản nào dám làm tổn thương đến người đàn ông của mị ’.
Thành công làm Cố Diệp Chu cười không ngừng.
Anh một bên chôn mặt lên bờ vai nhỏ nhắn của cô bạn gái, tiếng cười đê đê trầm trầm quanh quẩn ở bên tai cô, ngứa đến mức làm Tại Tại nhịn không được duỗi tay gãi gãi, ngay sau đó xấu hổ buồn bực nói: “Ai nha anh đừng cười nữa, đứng đắn, nhanh lên!”
Lại cười, cô cũng chỉ biết đi theo người này cười phá lên.
“Được, không cười.”
Cố Diệp Chu nhịn một chút, sau bình phục lại tâm tình , lại chậm rãi giải thích về chuyện xui xẻo mà anh gặp được.
Đơn giản khái quát, chính là mấy chuyện náo loạn ở bệnh viện.
Chỉ là người vốn dĩ bị đánh không phải là anh, mà là một vị bác sĩ tuổi đã lớn.
Lão bác sĩ làm ở khoa chỉnh hình, đang tiếp nhận bẻ lại khớp cho một đứa trẻ bị trật khớp.
Loại tình huống này chỉ cần tìm được chỗ đứa trẻ bị trật khớp, lại bẻ trở về, việc này tuy đau hơn là chỉ nối lại đơn thuần, nhưng đó là một quá trình điều trị cần thiết.
Nhưng cha mẹ đứa trẻ không biết, khi thấy tay con mình bị bác sĩ bẻ một cái, đứa trẻ khóc lóc thảm thiết thì ngay lập tức nổi lên cơn bạo lực nắm tay lại đang định đánh thẳng vào mặt của bác sĩ già.
Cha của đứa trẻ có vóc dáng cao lớn, bởi vì họ đã quen với công việc đồng áng cần đến sức lực nên cơ thể rất lực lưỡng, hơn nữa vị bác sĩ đã ở tuổi già, nếu thực sự bị trúng một cú đ.ấ.m này, có thể chuyện này liên quan đến mạng người.
Cũng may thay Cố Diệp Chu vừa lúc đi ngang qua.
Thấy tình thế không đúng, lập tức xông lên ngăn cản, kết quả nắm tay của người kia không rơi vào trên đầu của bác sĩ già, mà là trúng thẳng vào mặt của anh.
Có thể xem như gặp tai bay vạ gió.
“Nhưng anh không hối hận.” Cố Diệp Chu nói: “Nếu có quay ngược thời gian, anh vẫn sẽ không do dự mà xông lên.”
Anh làm bác sĩ là vì cứu người.
Thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng là vì cứu người, đây chính là lý tưởng mà anh theo đuổi, bất luận dùng biện pháp gì đi chăng nữa.
Hơn nữa tuổi của bác sĩ già kia cũng ngang ngửa với tuổi của ông nội anh, suy bụng ta ra bụng người, Cố Diệp Chu cũng không đành lòng thấy một lão nhân gia vô tội bị người ta làm thương.
“Anh đánh lại cái tên đó chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-577.html.]
Tại Tại nghe xong sự tình, trọng điểm chú ý lại đặt ở một nơi khác.
“Không.” Cố Diệp Chu nói thật nói: “Anh vừa mới ăn một quyền, còn chưa kịp đánh trả, hắn đã bị những người khác ngăn lại, hiện tại hẳn là còn đang ở đồn công an đợi đi.”
“Đáng tiếc……”
Tại Tại thở dài một tiếng, ngay sau đó nắm tay lại vung loạn xạ hai ba cái, hung hăng cắn răng nói: “Anh nên đánh lại tên đó hai quyền, tốt nhất là đánh tới mức răng rơi đầy đất.”
“Em cho là anh đang ẩu đả sao!”
Cố Diệp Chu buồn cười mà duỗi tay ôm lấy bàn tay nhỏ của Tại Tại, tay anh to, tay cô nhỏ, vừa lúc có thể bao lấy toàn bộ bàn tay của cô.
“Nếu anh thật sự động thủ, vậy tính chất của chuyện này không giống nhau nữa.” Cho nên từ đầu tới đuôi anh cũng không muốn phản kích, chỉ muốn ngăn lại người đó mà thôi.
“Không phải do em tức giận quá thôi sao.”
Tại Tại phùng má, không vui vẻ mà chôn mặt ở trong lòng n.g.ự.c Cố Diệp Chu, còn cọ cọ, nhỏ giọng rì rà rì rầm: “Đến em còn luyến tiếc đánh anh, dựa vào cái gì để cho người khác đánh được.”
“Vậy về sau anh sẽ bảo vệ bản thân cho thật tốt, không để mình bị thương nữa được không?” Những lời này của Cố Diệp Chu rõ ràng dỗ dành Tại Tại, lần sau nếu còn gặp phải chuyện như thế này, anh nên xông vào thì sẽ xông vào.
Tại Tại vốn hiểu rõ tính tình của anh cũng biết rõ điểm này, nhưng không ngại được người yêu dỗ dành.
“Không có lần sau.” Cô nói.
“Được.” Anh hứa hẹn.
Hai người ở cùng nhau một lúc, cho đến khi Tại Tại cảm thấy nếu không về sẽ khiến người nhà khả nghi, lúc này mới lưu luyến không rời mà tạm biệt với Cố Diệp Chu, chuẩn bị về nhà.
Mắt thấy Tại Tại sắp phải đi, Cố Diệp Chu nhịn không được nắm lấy cổ tay của cô, thấp giọng hỏi: “Em định khi nào thì công khai danh phận của anh?”
Anh đã càng ngày càng không thỏa mãn với kiểu yêu đương trốn tránh này rồi, hai người rõ ràng đều là người yêu đứng đắn của nhau, căn bản không cần thiết phải dấu dấu giếm giếm như vậy.
“Cái gì không công khai với công khai, hiện tại không phải đang công khai à?” Tại Tại khó hiểu.
Cả nhóm bạn cùng phòng của cô cũng đều biết được thân phận của anh, cái này cũng chưa tính là công khai à?
“Anh là nói, em công khai trước mặt người nhà em.”
Cố Diệp Chu bất đắc dĩ, giải thích rõ ràng cho cô nghe.
Kết quả liền thu hoạch một cái ánh mắt ‘ anh không muốn sống nữa ’ của Tại Tại: “Anh thật muốn như vậy?”
Không đợi đối phương đáp lại, Tại Tại lại bổ sung nói: “Chuyện này đối với em thì không sao cả, cùng lắm thì bị mắng một trận thôi, dù sao bọn họ cũng sẽ không thật sự đánh em, nhưng anh…… Anh xác định có thể đánh lại ba người anh trai kia của em?”
Cố Diệp Chu: “……”
Thì ra cô bạn gái nhỏ này vẫn luôn vì bảo vệ cho sự an toàn của anh, mới không công khai quan hệ của họ cho người thân biết?