Tiểu Tặc Lại Bị Giáo Huấn Rồi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:39:18
Lượt xem: 1,031
"A Lý... ý nàng là ta với nàng không thể hiểu nhau sao?"
"Không phải, ta chỉ là một loài côn trùng mùa hè, nếu không sống tạm bợ như vậy, e rằng chẳng thể nhìn thấy thế giới thái bình như trong sách của các huynh." Ta khẽ lắc đầu, "Nếu không có sư phụ, A Lý của huynh cũng chẳng biết đang lưu lạc nơi nào."
"Nhưng ta có thể chăm sóc nàng!" Hắn vội vàng bày tỏ tâm tư, lời vừa ra khỏi miệng, cả hai chúng ta đều sững sờ.
May thay, đêm nay ánh trăng không quá rực rỡ, nếu không có lẽ đã soi tỏ hai khuôn mặt đỏ bừng.
Ta xấu hổ đến mức không biết phải nói gì, đẩy hắn một cái thật mạnh, mượn lực chân mà chạy trốn.
"Nàng tin ta!" Hắn hét lên với bóng lưng ta.
Ta tin huynh, sao lại không tin chứ?
Chỉ là ta không tin chính mình mà thôi.
---
Góc nhìn của Thanh Hà
A Lý từ trước đến nay không bao giờ tin ta.
Giữa chúng ta như trò chơi mèo vờn chuột, từ sau lần ở cung Qúy phi, nàng luôn tránh mặt ta.
Ta biết hôm đó kẻ trộm kia là nàng, chỉ với chút công phu mèo ba chân đã dám xông vào cung Qúy phi được sủng ái nhất, nếu không phải ta cố tình nương tay, sao nàng có thể lấy được lệnh bài?
Những thứ nàng trộm được, đến Thanh Thủy cư lại làm phiền ta phải lén lút mang trả về cung. Nếu không thì tại sao danh tiếng "đầu lĩnh giang hồ" của nàng vang danh khắp chốn mà hoàng cung vẫn chưa phát lệnh truy bắt?
Cả Cẩm Y Vệ đều biết, gặp A Lý cô nương thì ai cũng không được làm ồn, lặng lẽ báo cáo với thống lĩnh, phần thưởng còn được nhân đôi.
Có một ngự miêu như ta nhắm mắt làm ngơ, cả hoàng cung đều trở thành sân sau của nàng, chỉ có mỗi nàng - con chuột ngốc này - là không biết. Mỗi lần vào cung, nàng đều phải vất vả trèo tường.
Ta mua cho nàng món nàng thích, từ kẹo hồ lô đến bánh gạo nếp. Đến Thanh Thủy lầu, các nha hoàn nói cứ để ngoài cửa là được.
Ta đổi một thanh kiếm mới, áo phi ngư cũng sang trọng hơn trước, dẫn nàng đi dạo chắc sẽ oai phong hơn. Nhưng nàng luôn nói chưa gội đầu, không muốn ra ngoài.
Ta rất khổ sở, nhưng lòng dạ nữ nhân tựa như những vụ án khó nhằn, lật qua lật lại vẫn chẳng tìm ra manh mối.
Sớm biết thế này, ngay lần đầu gặp mặt, ta đã không giả làm hiệp khách.
Nếu ngày đó ta mặc y phục đỏ, cười tà mị, dẫn nàng phiêu bạt giang hồ, có lẽ bây giờ đã tốt hơn cả trăm lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-tac-lai-bi-giao-huan-roi/chuong-3.html.]
Ta mang chuyện này hỏi sư phụ Hiên Cửu, ông gõ đầu ta một cái rõ đau: "Không có chí khí, làm quan lại chẳng tốt hơn gia nhập tà giáo sao? Nếu không có con làm Ngự miêu, e rằng A Lý sớm đã bị giam cầm trong lao ngục rồi."
Nghĩ lại cũng đúng, nhưng ta vẫn cảm thấy sư phụ có điều không ổn.
Khi xưa, chính ông bảo ta tiếp cận Thanh Thủy cư, muốn ta kết giao với A Lý cô nương, người thừa kế tương lai của nơi đó.
Ông còn mua cho nàng những quyển sách mới nhất, rồi dắt ta giả vờ đến viếng thăm, đặc biệt dặn dò ta phải mặc bộ bạch y đẹp nhất, đeo kiếm, và tuyệt đối không được nói nhiều. Nam nhân ít nói mới có dáng vẻ phong độ.
Ta ghi nhớ lời sư phụ, nhất định phải giữ vẻ bình tĩnh.
Thế mà, đến rừng trúc, ông bỏ ta lại không chút do dự. Kỳ môn độn giáp này với ta không khó, ta dễ dàng tìm đến chỗ của A Lý, còn đang lưỡng lự chưa biết mở lời thế nào, lại thấy A Lý ngồi bên cửa sổ, cười với ta.
Nàng không biết ta, nhưng ta biết nàng. A Lý, người được trọng vọng nhất, có khả năng lớn nhất trở thành chủ nhân tương lai của Thanh Thủy cư.
Là người mà Cẩm Y Vệ nhất định phải tranh thủ.
Ta phải ra tay trước!
Nhưng nàng lại là người mở lời trước.
Giữa khung cảnh xuân ba tháng, nàng vươn một cánh tay trắng như ngó sen, vẫy tay với ta.
Nàng mặc chiếc váy lục nhạt, tựa như tiên nữ giữa rừng trúc. Mái tóc đen óng như lông quạ, đôi mắt long lanh như lưu ly. Mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày của nàng, chiếc trâm vàng trên tóc tỏa ra ánh sáng lấp lánh, soi rõ ba phần ngây thơ, bảy phần xảo quyệt trên gương mặt nàng.
Nàng... nàng còn kiều diễm hơn cả đóa đào bên cửa sổ.
Nàng... nàng gọi ta là hiệp khách.
Trời ơi, ta phát hiện mình đang lắp bắp.
Nàng hỏi ta có lạc đường không.
Theo kịch bản của sư phụ, ta đáng ra phải nói rằng mình đã lạc đường.
Thế mà ma xui quỷ khiến, ta lại nói không.
Thừa nhận lạc đường thật mất mặt, huống chi ta thực sự không hề lạc đường.
Cuối cùng, nàng nói nàng mới là người lạc đường, bảo ta dẫn nàng ra ngoài.
Lừa ai đây, đây là địa bàn của nàng, sao có thể lạc đường... Nhưng khoan đã, nàng gọi ta là Thanh Hà ca ca... Có khi nào, trận pháp trong rừng trúc quá phức tạp, nàng không nhớ rõ đường thật? Ta không thể nghi oan cho nàng.
Ta dẫn nàng đi vòng vòng trong rừng trúc, ta biết lối ra, nhưng có vẻ như nàng thực sự không biết. Mỗi lần đến ngã rẽ đúng, nàng đều chọn sai đường.