TRÙM TRƯỜNG CÁ NGỰA SIÊU YÊU TÔI - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-06-19 10:35:19
Lượt xem: 354
Lục Trạc theo sát phía sau tôi: “Tây Tây.”
Tôi dừng lại và nhìn cậu ấy: “Hả?”
Lục Trạc đột nhiên đi tới, nói: “Phải luôn vui vẻ như vậy nhé.”
[Tây Tây đẹp nhất là khi cậu ấy hạnh phúc!!!”
Tôi tiến lên một bước, tựa cằm vào vai cậu ấy: “Ừ.”
Có cậu ấy ở bên, dường như lúc nào tôi cũng hạnh phúc.
Khi năm học bắt đầu, mẹ Chu đã được xuất viện. Hàng ngày, bà ấy đều trang điểm xinh đẹp để đi hẹn hò với chú Tần.
Mỗi lần nhìn thấy tôi, mẹ luôn tức giận: “Con có làm được hay không thế? Hết cả một cái hè mà chả nên cơm cháo gì.”
Tôi: ”……”
“Mẹ ơi, mẹ có biết bác sĩ đã chỉ định gì cho mẹ không?”
Mẹ Chu hiện tại rất quan tâm đến cơ thể của mình: “Chỉ định gì?”
“Đừng xen vào chuyện của người khác.”
Mẹ Chu: “Ra ngoài!”
“Vâng.”
19
Khi nghe tin Lục Trạc chuẩn bị đọc bản kiểm điểm trước cờ, cả trường lập tức náo loạn, nhất là sau khi phát hiện ra cậu ấy đánh nhau bên ngoài bị hiệu trưởng bắt được. Chuyện này thu hút được sự quan tâm của rất nhiều người.
“Tây Tây! Cậu có biết không! Lục Trạc bị hiệu trưởng bắt quả tang, ngày mai cậu ấy sẽ lên đài sám hối!”
Tôi đang thu dọn đồ đạc, nhớ lại trận đánh bi thảm ngày hôm đó: “Tớ biết.”
“Tốt lắm, có người nói Lục Trạc vì tình mà chiến đấu! Dũng cảm quá đi!”
“Tây Tây, bên ngoài có người tìm cậu!”
Bạn cùng phòng còn chưa nói xong thì từ bên ngoài đã có một cái đầu thò vào.
Biết có người tìm mình, tôi đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài. Khi nhìn thấy cô bé đang đứng ngoài cửa, tôi nhíu mày.
“Chu Tây Tây! Chị thế mà lại để anh Lục Trạc đi đánh nhau vì chị, chị thật quá đáng!”
Cô bé không chút khách khí tấn công: “Tôi đã cảnh cáo chị, chị và anh Lục Trạc không thể ở bên nhau. Sao chị không nghe?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trum-truong-ca-ngua-sieu-yeu-toi/chuong-14.html.]
“Tại sao?” Tôi mỉm cười nhìn con bé.
“Bởi vì hai người không cùng một thế giới. Hai người…”
“Nhân yêu không thể sống chung sao?” Tôi thẳng thắn tiếp lời của cô bé.
Cô bé kinh ngạc nhìn tôi: “Chị——”
Tôi suy nghĩ một lúc: “Hay là nên nói người với tiên cá không thể chung đường?”
Vẻ mặt cô bé vốn đã sợ hãi, nay giọng nói càng thêm run rẩy: “Anh Lục Trạc nói cho chị cả bí mật quan trọng như vậy sao?”
Vừa nói, cô bé vừa rơi nước mắt: “Anh Lục Trạc đã nói, ngoại trừ vợ tương lai của anh ấy ra, anh ấy sẽ không nói cho ai biết hết, tôi hận chị!”
Nói xong, cô bé ôm mặt bỏ chạy.
Tôi: “?”
Khi tôi về phòng, Lục Trạc đã gửi cho tôi một tin nhắn chúc ngủ ngon.
Kể từ khi chúng tôi có WeChat của nhau, việc nhắn tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon dường như đã trở thành một thói quen.
Nhưng không hiểu sao, dường như mấy ngày nay Lục Trạc có điều gì đó không ổn, hình như cậu ấy có chuyện muốn nói với tôi, nhưng lại luôn do dự.
“Bên kia đang gõ” trên hộp thoại cứ hiện lên rồi biến mất, biến mất rồi lại hiện lên.
Cuối cùng, một dòng văn bản hiện ra.
[Tây Tây, sau buổi học ngày mai, tớ sẽ nói cho cậu một bí mật được không?”
Tôi mím môi, nhưng khóe miệng bất giác nhếch lên: “Được.”
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều rất hưng phấn đợi lễ chào cờ, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Trạc lên sân khấu.
Mọi người nhìn thấy Lục Trạc, lập tức hoan hô: “anh Lục thật lợi hại!”
“Anh Lục thật tuyệt vời!”
Hiệu trưởng trên bục liếc nhìn, mọi người đột nhiên tắt máy.
Lục Trạc đứng dưới cờ, nhìn thẳng xuống sân trường, như đang tìm người.
Lúc nhìn thấy tôi, cậu ấy tỏ ra vui mừng.
[Tây Tây đang nhìn mình! Tây Tây đang nhìn mình! Tây Tây, tớ ở đây này!!!]
[Phiền muốn chết! Tự nhiên lại phải đọc bản kiểm điểm. Cái này có gì hay mà đọc, dán lên để mọi người tùy tiện đọc một chút không phải là được rồi à.]