Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả Mặt Tiêu Nhiễm - 3

Cập nhật lúc: 2024-09-09 20:49:20
Lượt xem: 537

Sắc mặt Tề Hoàn cứng đờ, nhưng vẫn không mất đi vẻ điềm tĩnh, khóe môi đỏ hồng khẽ cong lên: “Vị này chính là... tỷ tỷ.”

 

Hai chữ “tỷ tỷ” dường như bị nấu sôi, có chút nóng miệng, nàng ta khẽ rụt người lại khi nói ra. Nàng ta rất xinh đẹp, dù đã từng lấy chồng nhưng dưới sự nuông chiều của gia đình mà ngoại hình vẫn như thiếu nữ mười sáu tuổi, đáy mắt ánh lên vẻ ngây thơ không phù hợp với lứa tuổi. Đó là thứ đã cháy thành tro bụi từ cái lần đầu tiên ta tự nhóm bếp trong lò nướng bánh.

 

“Tỷ tỷ đến đây lâu chưa? Sao sắc mặt lại kém thế? Có chuyện gì không vui sao?”

 

Nàng ta biết ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nên khóe môi mang theo chút khiêu khích. Ta không thích nàng ta, từ trước đã không thích rồi.

 

“Ta là con gái duy nhất của nhà họ Vệ, không có chị em gái gì hết.”

 

“Sơ Vũ!”

 

Tiêu Nhiễm đứng chắn trước Tề Hoàn, giọng quát mắng ta vô thức cao lên, như thể ta đã làm điều gì kinh khủng lắm, tổn thương đến bảo bối của chàng.

 

Chàng ấy cao lớn tuấn tú, bóng hình đổ xuống bao phủ lấy ta, bất chợt trùng khớp với hình ảnh chàng mà ta từng ngắm nhìn dưới mái hiên đêm hôm ấy. Nhưng trong đôi mày chau lại của chàng, ta chỉ cảm thấy xa cách và xa lạ vô cùng.

 

Chàng dịu giọng, bước về phía ta: “Sơ Vũ, đừng có làm loạn nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-tieu-nhiem/3.html.]

 

Chàng tiến một bước, ta lùi ba bước.

 

Tề Hoàn nắm tay chàng nhưng lại bị hụt, nàng ta đứng sững tại chỗ, mắt đỏ hoe.

 

“Tỷ tỷ không thích muội, muội đi là được, ngàn vạn lần đừng như vậy, tổn thương tình cảm vợ chồng.”

 

Thấy vậy, mẹ chồng vội vàng nắm lấy tay Tề Hoàn, lạnh lùng chế nhạo ta: “Con đã nghe thấy rồi, ta cũng không giấu con nữa. Chuyện con và Tiêu Nhiễm, nếu không phải con thừa lúc người ta gặp khó khăn, thì vốn dĩ con cũng không xứng. Con đã làm chủ mẫu Hầu phủ nhiều năm nay, cũng nên biết đủ rồi. Tề Hoàn không giống con, nó xuất thân từ gia đình quyền quý, vốn là vị hôn thê của Tiêu Nhiễm, giờ đây cũng chỉ là nối lại duyên xưa sau bao gian truân.”

 

Vẻ mặt bà ta ra vẻ nghiêm khắc nhưng tay lại run rẩy khi nâng Tề Hoàn lên, khác hẳn với hình ảnh năm xưa, khi bà ta nằm thoi thóp trên đống cỏ, được ta cõng về tiểu viện. Lúc đó, bà ta nước mắt lưng tròng, uống bát canh ta nấu để làm ấm người, nắm tay ta khen ta là cô nương tốt hiếm có.

 

Từ đó về sau, bà ta bệnh liệt giường, đôi con thơ dại đều dồn lên vai ta. Chăm lo trong ngoài, ta đều tận tâm tận lực. Chưa từng có ý nghĩ riêng tư, cũng chưa từng nghĩ đến lúc này lại bị xem là không xứng.

 

“Thừa lúc người ta gặp khó khăn ư? Năm đó là nàng ta không cần, các người mới cầu xin ta. Giờ nàng ta muốn, các người lại thấy ta vướng víu rồi sao?”

 

Một câu nói, như thể chọc vào tổ ong vò vẽ.

 

 

Loading...