Vạn Tiếng Lòng Vang Vọng Tiếng Nàng - Chương 27-28
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:12:51
Lượt xem: 22
27.
Hình như, ta thích Bùi Tố rồi.
Từ sau chuyến đi đến Nam phường, hắn không ngần ngại bày tỏ tình cảm của mình với ta, gấp gáp giống như sợ ta sẽ chạy đi vậy.
Mà ta cũng không thấy ghét.
Hình như… ta cũng thích hắn.
Nhưng ta được phép thích hắn sao?
Mùa đông đến, thời tiết ngày càng rét buốt.
Thành Diêu Quang ít khi có tuyết rơi nhưng mùa đông vẫn rất lạnh.
Hằng năm cứ đến thời điểm này, chủ thượng nhất định là đang cằn nhằn trong khi tay vẫn ôm chặt lò sưởi.
Ta cảm thấy có vài việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thà rằng sớm trở về nhận phạt.
Ta không thể đợi mãi ở Bùi phủ.
Bởi vì ta không thể nào tiếp tục giám sát Bùi Tố cho chủ thượng được nữa.
Ta không thể nào phản bội trái tim mình để tuân theo ý muốn của chủ thượng.
Thân là một ám vệ, đây là tội ác tày trời, không thể tha thứ. Nếu chủ thượng muốn g.i.ế.c ta, ta cũng không oán hận.
Ta viết cho Bùi Tố một lá thư, chờ đến đêm khuya, rời khỏi Bùi phủ, trở về phủ tam hoàng tử.
Đêm khuya vắng lặng, càng đến gần phủ tam hoàng tử, bước chân ta càng chậm lại.
Cuối cùng, ta dừng chân.
Thực ra ta vẫn chưa biết phải đối mặt với chủ thượng như thế nào.
Hắn ghét Bùi Tố đến vậy, liệu có vì chuyện này mà làm khó Bùi Tố không?
Hắn còn rất ghét ta, liệu rằng…
Liệu có ghét ta hơn không?
Ta đứng đờ tại chỗ, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-tieng-long-vang-vong-tieng-nang/chuong-27-28.html.]
Lúc này, một chiếc xe ngựa phi nhanh lướt qua ta, ta bỗng ngửi thấy hương nga lê.
Chính là hương nga lê trên người Lung Sương.
28.
Bởi vì không nghe được trong một thời gian dài, các giác quan còn lại của ta đều rất nhạy bén.
Ta dám chắc, đó chính là mùi hương trên người Lung Sương.
Không suy nghĩ nhiều, ta quay người đuổi theo.
Chiếc xe ngựa phi nhanh, dừng lại ở một biệt viện nằm tại ngoại ô.
Ta trèo lên cây, nhìn thấy Lung Sương đang bất tỉnh bị ném xuống từ xe ngựa, quần áo xộc xệch, khắp người đầy vết thương.
Người bước ra từ biệt viện, ta biết hắn ta.
Đó là nhị hoàng tử què chân, Bách Lý Dư.
Lung Sương bị một gáo nước lạnh dội tỉnh, miễn cưỡng mở mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta dùng cái chân lành lặn đá nàng ấy sang một bên, rồi kéo xe lăn đến bên cạnh nàng ấy.
“Nghe nói gần đây ngươi thân thiết với ám vệ của nhà lão tam lắm?”
Hắn ta dùng mũi giày nâng cằm nàng ấy lên.
“Ngươi muốn làm gì? Ta đoán thử nhé, ngươi muốn quyến rũ lão tam? Ngươi thích lão tam, đúng không?”
“Không có…”
“Sao ngươi lại không biết điều như vậy…” Bách Lý Dư không nghe nàng ấy giải thích, đạp lên tai nàng ấy, tàn nhẫn dẫm đạp đến khi rỉ m@u, giọng nói càng lúc càng lạnh lùng: “Trong mắt ngươi, ai cũng tốt hơn ta, ngươi cũng khinh thường ta, đúng không?”
Hắn ta ném Lung Sương xuống đất, lạnh lùng tuyên bố:
“Nếu thèm muốn nam nhân đến vậy, bổn vương sẽ thoả mãn ngươi.”
Những tên sơn tặc xung quanh được lệnh lập tức xông lên.
Bách Lý Dư lùi ra xa, vẻ mặt vô cảm, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lung Sương đang hấp hối.
Ta choáng váng, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.