Vòng tay ma quái - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:27:31
Lượt xem: 17
Một lúc lâu sau, cánh cửa bật mở, Tống Cảnh Lâm xuất hiện với khuôn mặt hằn lên sự khó chịu. Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi bất ngờ giáng một cái tát mạnh lên má tôi.
“Đêm hôm còn không để yên cho người khác ngủ? Nếu mày cô đơn quá thì tìm lấy một gã đàn ông mà làm bậy, đừng làm phiền tao, đồ điên!” Hắn nói, giọng đầy khinh bỉ.
Tôi loạng choạng, vừa giữ lấy gò má rát bỏng, vừa không rời mắt khỏi hắn: “Là mày vừa gọi điện phải không?”
Hắn chỉ nhìn tôi, hừ một tiếng lạnh lùng rồi đóng sầm cửa lại.
Hành lang tối om lại trở về sự im lặng c.h.ế.t chóc. Tôi đứng bất động ở đó, bên tai vẫn còn ù đi vì cái tát. Cảm giác tức giận và tủi thân dâng lên, nước mắt trào ra nhưng tôi cố nuốt xuống, không thể để hắn thấy tôi yếu đuối được.
“Reng reng reng!”
Tiếng chuông điện thoại lại réo vang từ phòng khách, phá tan sự im lặng đáng sợ trong nhà. Tôi đông cứng người, lạnh buốt từ đầu đến chân.
Tôi vừa lùi lại vừa nhìn chằm chằm về phía phòng khách, nơi chiếc điện thoại nằm chỏng chơ. Chuông vẫn vang lên, từng tiếng một, như thể đang gọi tên tôi.
Tôi run rẩy bước tới, nhấc ống nghe lên, cắn môi, giọng run run: “Ai đó?”
Lại là tiếng thở ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vong-tay-ma-quai/6.html.]
"Hồng... hộc..."
Lần này, tiếng thở nghe rõ ràng hơn, nặng nề hơn, như thể ai đó đang cố dùng chút hơi tàn cuối cùng để nói điều gì. Tôi không thở nổi, cả cơ thể đông cứng, chỉ còn lại tiếng thở ấy vang vọng trong tai.
Tôi run lẩy bẩy, cúp máy, ném điện thoại xuống như thể nó là một vật ghê tởm. Nhưng chuông điện thoại không dừng lại. Nó lại đổ chuông.
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, tôi ôm đầu, lao về phía phòng ngủ, đóng chặt cửa lại. Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên không ngừng bên ngoài.
“Không phải thật đâu… chỉ là mơ thôi… chỉ là mơ thôi…” Tôi lẩm bẩm tự an ủi, ôm lấy mình và cố gắng quên đi âm thanh đáng sợ đó, nhưng tiếng chuông vẫn cứ réo lên từng hồi, từng hồi, không dứt…
Suốt đêm nằm thao thức, trong bóng tối yên tĩnh, tôi không ngừng suy nghĩ về tất cả những chuyện lạ lùng và ghê rợn đang xảy ra trong căn nhà này. Kết luận cuối cùng của tôi dần hiện ra rõ ràng và đáng sợ: ngôi nhà này đã bị ma ám.
Sáng hôm sau, tôi chia sẻ với gia đình, nhưng như mọi khi, phản ứng của họ chỉ là những cái cau mày khó chịu.
Mẹ tôi thở dài, vừa rửa bát vừa làu bàu: “Xem ít tiểu thuyết, ít TV lại. Suốt ngày chỉ đọc với xem mấy thứ đó, không chóng thì chầy cũng phát điên thôi.”
Bố thì không buồn ngẩng đầu lên khỏi tờ báo: “Lớn rồi, đừng làm trò ngớ ngẩn nữa.”
Tôi lặng người. Tôi biết nói gì thêm cũng vô ích. Dù tôi có c.h.ế.t trong căn nhà này, họ cũng sẽ chỉ xem tôi như kẻ lẩn thẩn, tự chuốc lấy rắc rối.