Vương Gia Thay Nước Suốt Đêm - Chương 2: .
Cập nhật lúc: 2024-08-05 12:15:51
Lượt xem: 365
Ta đang chìm đắm trong hồi ức thì bị giọng ngâm thơ quen thuộc cắt ngang.
Vị muội muội lúc nãy còn ngồi bên cạnh ta giờ đã đứng trên đài ngâm thơ.
Nói quen thuộc là bởi vì bài thơ đó chính là bài mà ta đã làm trong Xuân Nhật Yến kiếp trước.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đợi người đọc xong, muội muội khiêu khích nhìn ta cười một cái.
Bài thơ vừa dứt, các vị phu nhân tiểu thư đã vỗ tay khen ngợi.
"Quả nhiên là nữ nhi nhà họ Tạ, vừa ra tay đã là tuyệt tác."
"Đúng vậy, nghe nói vị trên đài chỉ là cháu gái của Tạ Thượng thư."
"Tạ gia quả nhiên là gia tộc trăm năm, thế hệ con cháu đều xuất sắc hơn người."
Các vị phu nhân thi nhau tán thưởng.
Muội muội e lệ cười, khẽ khom người nhận lấy.
Thần thái đó, động tác đó, giống hệt ta của kiếp trước.
Nhìn bộ dạng của ả, ta thấy buồn nôn vô cùng.
Đông Thi này, nghịch ngợm cũng vừa vừa thôi, lại còn dám lấy thơ của ta ra đọc.
Muốn thượng vị thì đừng có dẫm lên ta mà leo lên!
Ta tức giận vô cùng, nhưng trong lòng bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Nếu ả đã muốn mạo nhận thơ, chi bằng ta "tương kế tựu kế"?
Hôm nay ả muốn nổi bật, ta sẽ nhân cơ hội này trốn khỏi đây.
Rời khỏi kinh thành, đến biên quan tìm đại ca, cũng có thể thoát khỏi ma trảo của tên yêu quái Tuyên Vương kia.
Không cần bị ép uống thuốc bổ nữa, cũng không cần ngày ngày uể oải, làm gì cũng không có tinh thần.
Nói là làm, ta viện cớ đi nhà xí, dẫn theo mấy nha hoàn lẻn đi.
Vừa ra khỏi viện đã nghe thấy câu nói y hệt kiếp trước.
"Thơ hay, ban thưởng!"
Người nói là Hoàng thượng đang rảnh rỗi đi dạo.
Hắn ở đây, Tuyên Vương nhất định cũng ở đây, chạy mau!
Nha hoàn Lục La thở hổn hển:
"Tiểu thư, sao người lại bỏ chạy? Cơ hội tốt như vậy, người lại nhường cho tam tiểu thư sao?"
Hồng Diệp bình tĩnh quát:
"Không được nói bậy, tiểu thư làm gì, chúng ta làm nô tỳ nghe theo là được."
Lục La không phục, nhưng không dám cãi lời Hồng Diệp, bĩu môi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vuong-gia-thay-nuoc-suot-dem/chuong-2.html.]
"Vậy tiểu thư, chúng ta về phủ sao?"
Ta gật đầu, chạy một mạch:
"Về phủ, xuất kinh đến biên quan tìm đại ca." Cứu đại ca!
Hồng Diệp nghe vậy liền nhíu mày:
"Không được!"
Lục La trợn mắt:
"Hồng Diệp, tỷ làm sao vậy? Vừa nãy tỷ còn nói nghe theo tiểu thư mà."
Hồng Diệp xấu hổ đỏ mặt:
"Nô tỳ, nô tỳ cho rằng chuyện này nên bẩm báo với lão gia và phu nhân."
Bẩm báo cái gì, bẩm báo xong ta còn đi được nữa sao?
Làm gì có gia tộc nào cho phép nữ nhi chưa xuất giá có suy nghĩ hoang đường như vậy.
Cho dù có, cũng sẽ bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước.
Với hiểu biết của ta về lão Hoàng đế, hắn ta tuyệt đối sẽ không ban hôn muội muội cho Tuyên Vương.
Cha muội muội chỉ là một tên quan nhỏ nhoi, mẹ xuất thân thương nhân, hoàn toàn không đủ khả năng bảo vệ Tuyên Vương.
Chỉ cần ta còn ở kinh thành, hôn sự này, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ ban.
Hoàng thượng đã muốn làm gì, có lý do cũng sẽ tìm ra lý do.
Hiện giờ, thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này không chạy, còn chờ đến bao giờ?
Đợi ta rời khỏi kinh thành, tên Hoàng đế kia chắc chắn sẽ không gả ta cho Tuyên Vương.
Hắn ta sẽ không để con trai cưng cưới một nữ nhân "nổi loạn" như vậy.
Trở về phủ, Thanh Liễu đang ở nhà nghe ta nói muốn đến biên quan tìm đại ca, vui mừng nhảy cẫng lên.
"Nô tỳ đã nhiều năm rồi chưa gặp được đại công tử và đại ca."
Đại ca của Thanh Liễu ba năm trước đi theo ca ca ta đến biên quan.
Xa cách nhiều năm, chưa từng hồi kinh.
Ta nhìn ba người bọn họ.
Hồng Diệp giỏi quản lý gia đình, Lục La thích nghiên cứu ẩm thực, Thanh Liễu biết võ công và y thuật.
Ba người này, ta một ai cũng không thể thiếu.
Hồng Diệp kiên quyết phản đối, nhưng không lay chuyển được Thanh Liễu và Lục La.
Một canh giờ sau, bốn người chúng ta lén lút đi ra khỏi cửa sau.
Thanh Liễu cải trang thành tiểu tử, từ hậu viện đánh xe ngựa ra.
Đợi chúng ta lên xe ngựa, Thanh Liễu vung roi, cánh cửa phủ đằng sau càng lúc càng nhỏ.