Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:12
Lượt xem: 4
Anh ấy không cười lại có chút lạnh lùng, khiến người ta rung động hơn.
Trên đường về, Lý Quyên Mai kéo cánh tay Kha Mỹ Ngu, thì thầm: “Ngu Bảo Nhi, em cảm thấy hai đứa nó có thành đôi không?”
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu: “Em thấy chị Vũ Đồng hơi d.a.o động rồi, còn anh hai em, ý kiến của anh ấy không quan trọng.”
“Sao thế được?” Lý Quyên Mai kinh ngạc hỏi: “Lỡ như anh hai em thích cô gái khác rồi, hoặc là có tiêu chuẩn chọn người yêu rồi thì sao?”
“Anh ấy á...” Kha Mỹ Ngu không nhịn được trợn ngược mắt lên: “Ngoại trừ ăn với vật vờ sau lưng anh ba, anh bốn và anh năm ra, có thể nói nếu như em không giúp anh ấy đăng ký vào câu lạc bộ, chắc chắn cả ngày anh ấy sẽ lông bông với bạn học, lãng phí cả cuộc sống đại học đầy tươi đẹp này.
Anh hai em đầu óc chậm chạp nhưng có tinh thần trách nhiệm nhất. So với để anh ấy tự tìm đối tượng ở nơi nào đó rồi tìm hiểu, sau đó lại bị người ta đùa giỡn xoay vòng vòng, chi bằng chúng ta tìm cho anh ấy cô gái tốt.
Chị dâu, chị cảm thấy chị Vũ Đồng thế nào?”
Lý Quyên Mai cười nói: “Đúng là Vũ Đồng rất tốt, con bé xinh đẹp, công việc ổn định, tính cách dịu dàng nhưng không nhu nhược, nếu như có thể làm chị em dâu với cô ấy, chắc chắn bọn chị có thể ở chung.
Nghe em nói vậy cũng thấy đúng, thực ra người già thường nói môn đăng hộ đối chính là để chọn lọc điều kiện bên ngoài trước, xác định phù hợp rồi, mới tiến hành bước tiếp theo. Chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, tất cả đều dễ nói.”
Kha Mỹ Ngu vội gật đầu: “Chính là đạo lý này.”
Về đến nhà, Kha Mỹ Ngu tắm rửa xong, nhìn thấy Tần Nguyên Cửu đang nằm trên giường đọc sách, cô có hơi bị ám ảnh tâm lý.
“Đứng ngây ra đấy làm gì? Ngày mai còn có tiết nữa, không ngủ sớm, em có tinh thần lên lớp học sao?” Tần Nguyên Cửu ngước mắt lên, thản nhiên nói.
Kha Mỹ Ngu chần chừ: “Anh, không phải anh nói anh đang m.á.u huyết dồi dào sao? Hay là anh nằm dưới đất đi?”
Mặc dù cô thích một năm bốn mùa đều có gối hình người để ôm nhưng mà cô sợ tối nào cũng nằm mơ, cô sẽ bị tâm thần phân liệt mất.
Mặt Tần Nguyên Cửu đen lại: “Vu Nhi, em ác lắm, trời này em bảo chồng em nằm dưới đất sao?
Anh thà nhịn đến hỏng cũng muốn ôm vợ ngủ, em cấm được à?”
Kha Mỹ Ngu hầm hừ: “Được thôi, là anh nói đó, không được động tay động chân với em.”
Nói xong cô bò lên giường, tự nhiên dùng tay, chân khóa chặt lấy người kia.
Người Tần Nguyên Cửu cứng lại, trong nháy mắt anh đã hối hận vì quyết định vừa rồi. Với anh mà nói, chuyện là một sự dằn vặt đau khổ không thể nghi ngờ!
May mà một đêm không mộng mị, Kha Mỹ Ngu híp mắt kiểm tra điểm hòa bình, quả nhiên ôm trùm phản diện ngủ, sau khi tỉnh lại, điểm hòa bình sẽ đạt giá trị cực hạn, một ngày mới bắt đầu với tâm trạng vui vẻ.
Không có sự khống chế của viện trưởng và cô Triệu, cả viện ngoại ngữ đều được bao trùm bởi không khí vui vẻ, thoải mái.
Học xong, buổi trưa Kha Mỹ Ngu hớt hải ăn cơm rồi tới toà nhà văn phòng, đài phát thanh của trường được đặt ở tầng bảy.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, run giọng hỏi người bên cạnh: “Anh Cửu, ở đây có thang máy không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-222.html.]
Tần Nguyên Cửu cười nhạo: “Em tưởng nơi này từng là khách sạn của thực dân sao? Em mọc hai chân để làm gì, không phải chỉ có bảy tầng thôi à.”
Thể lực của Kha Mỹ Ngu đã được nâng cao, có thể hoàn thành nhiệm vụ chạy buổi sáng một cách nhẹ nhàng, cũng có thể leo lên đỉnh núi mấy nghìn mét mà không thở dốc, nhưng vấn đề là cô còn giữ ký ức kiếp trước, nỗi sợ hãi khi bị chi phối bởi thể lực tiêu hao còn tồn tại.
“Xin chào bạn học Kha, tôi là Tạ Thái Lăng, sau này chúng ta sẽ làm việc cùng nhau.” Một nữ sinh tết tóc hai bên, mặc chiếc áo rượu đỏ và màu đen đan xen với họa tiết ngàn chim cười rồi đưa tay ra.
Kha Mỹ Ngu cũng cười bắt tay cô ấy.
“Ồ, đồng chí Kha còn dẫn theo người nhà tới sao? Hoan nghênh.” Tạ Thái Lăng nhìn Tần Nguyên Cửu cao to đẹp trai, không nhịn được ngưỡng mộ nói rồi quay người dẫn đường.
Tầng bảy chỉ có diện tích bằng một phần ba các tầng khác, một nửa phía bắc là phòng để tư liệu, bốn căn phòng ở nửa phía nam đều là nơi tổ chức hoạt động của đài phát thanh trường, các phòng lần lượt là phòng phát thanh, phòng tư liệu, phòng làm việc và phòng họp.
Tạ Thái Lăng nhiệt tình giới thiệu cho họ: “Đài phát thanh của trường ta tuyển người vô cùng nghiêm ngặt, trước mắt chỉ có đài trưởng Triệu Đại Cương, hai đài phó là Trịnh Kim Hàn và Vu Lộ Lộ, tiếp đó cán sự chỉ có một mình tôi. À không, đồng chí Kha cũng tham gia vào với chúng tôi rồi.
Bình thường công việc của chúng ta cũng khá nặng nề, không giống với bên câu lạc bộ, một năm có mấy hoạt động chỉ tiêu, mỗi ngày chúng ta đều phải phát thanh ba lần vào sáng, trưa và tối.”
Tạ Thái Lăng lấy chìa khóa, lưu loát mở tất cả các phòng ra, sau đó dẫn hai người vào phòng phát thanh, sau khi mở các công tắc rồi chạy thử, cô ấy lấy bản thảo mình vừa chỉnh sửa xong ra: “Các vị lãnh đạo, các nhân viên cùng toàn thể sinh viên trong trường, tôi là đồng chí Tạ Thái Lăng, là phát thanh viên hôm nay, rất vui vì có thể cùng mọi người trải qua buổi trưa thứ hai đầy vui vẻ...”
Kha Mỹ Ngu đứng bên vừa nghe cô ấy nói, vừa lật xem bản thảo được chuẩn bị trước.
Bản thảo được người ta chỉnh sửa vô cùng tỉ mỉ, sắp xếp theo thứ tự sáng, trưa, tối và các ngày trong tuần, mỗi tuần một xấp, một tháng một quyển, một năm là có cả hộp hồ sơ.
Nội dung bản thảo rất quy củ, không có gì ngoài những tin tức trong ngày được sàng lọc và biên tập lại, sau đó thêm vào hai, ba câu chuyện nhỏ được chia sẻ trên báo, tạp chí hoặc tự mình trải qua, đọc mấy câu khiến lòng người xúc động rồi lại phát hai bài hát.
Mỗi người bọn họ thay phiên nhau làm việc, cần cù chăm chỉ, trước khi ra trường nửa năm, họ truyền lại cho các đàn em.
Lúc phát âm nhạc, Tạ Thải Lăng tháo tai nghe xuống, che mic, thì thầm hỏi: “Đồng chí Kha, lát nữa cô có thể nói mấy câu không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu gật đầu.
“Được rồi, nội dung hôm nay đến đây là kết thúc, thời gian kết thúc sớm hơn mọi khi một chút, có phải mọi người thấy rất hiếu kỳ không, bởi vì bây giờ tôi muốn giới thiệu với mọi người một thành viên mới tới đài phát thanh.” Ngay khi âm nhạc vừa kết thúc, Tạ Thải Lăng đã vui vẻ cười nói.
“Chắc hẳn mọi người không xa lạ gì với cô ấy nữa, đó chính là bạn học Kha Mỹ Ngu, sinh viên năm nhất viện ngoại ngữ.” Cô ấy lặng lẽ vẫy tay ra hiệu cho Kha Mỹ Ngu: “Bây giờ, đồng chí Kha sẽ chào hỏi mọi người.”
“Xin chào các lãnh đạo kính mến, các thầy cô thân yêu, còn có các bạn học thân thiện, tôi là Kha Mỹ Ngu, sinh viên năm nhất viện ngoại ngữ, rất vui vì có thể gia nhập vào tập thể đài phát thanh của trường.” Kha Mỹ Ngu không hề sợ hãi, cô ăn nói rõ ràng, trong nháy mắt đã làm mọi người sửng sốt.
Cái giọng nói này, cái khí chất này chẳng khác gì người dẫn chương trình thời sự của đài truyền hình cả!
Tạ Thái Lăng không nhịn được thầm kính phục, giơ ngón tay cái về phía cô, đồng chí Kha người đẹp, giọng cũng ngọt, đúng là quá ưu tú.
Kha Mỹ Ngu không nói nhiều, chỉ đơn giản giới thiệu bản thân, sau đó giao mic lại cho Tạ Thải Lăng.
Sau khi tắt mic, Tạ Tái Lăng cũng mới phát thanh được nửa tiếng đồng hồ, lúc này những thành viên khác trong đài phát thanh cũng tới, họ đều tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh Kha Mỹ Ngu đến đây.
Thấy nụ cười chân thành trên mặt mỗi người bạn học, Kha Mỹ Ngu thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra cô rất thích công việc này nhưng lại không muốn bỏ quá nhiều sức lực vào việc tranh đấu lục đục.