Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:58
Lượt xem: 6
“Cậu mở mắt ra mà nhìn cho rõ vào, bây giờ cậu là con sâu đáng thương, nếu như không phải chúng tôi dẫn cậu theo, đến cả cánh cửa Quốc Công Quán cũ, cậu cũng không có tư cách bước vào!
Cậu xem chúng tôi có lòng tốt, gọi cậu đến...”
“Đủ rồi, lão ngũ, nếu em còn xem mọi người là anh em thì thu ngay cái suy nghĩ bẩn thỉu của mình lại, đừng có lấy thành tựu của phụ huynh ra để khoe khoang!” Lão đại trầm giọng, vẻ mặt lạnh lẽo trước nay chưa từng có: “Lúc đầu trong đại viện, em bị bao nhiêu người bắt nạt, là ai ra mặt giúp em?
Trước kia mấy đứa còn duy trì chút tình anh em ngoài mặt nên anh không tiện nói nhiều nhưng bây giờ anh thấy các em tụ tập là giả, muốn Ứng Yến bị mất mặt mới là thật!
Các em sờ lại lương tâm của mình xem, lúc đầu khi người trong bốn đại viện Đông Tây Nam Bắc chúng ta cùng nhau tụ tập là vì cái gì? Lẽ nào không phải vì có Ứng Yến đứng giữa sao? Không có em ấy, chúng ta có cuộc sống như hiện tại sao.
Anh không tin mấy người ở đây không có ai chưa từng được Ứng Yến giúp đỡ.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không nhịn được nghĩ theo lời anh ta nói, họ nhớ tới vài năm trước, thậm chí là lâu hơn.
Những người mới gia nhập, ngoài mười anh em ra, không biết đã ngưỡng mộ họ đến thế nào. Họ nghĩ Ứng Yến gia cảnh tốt, ra tay hào phóng, rất bao che khuyết điểm, anh em nào có chuyện anh đều giúp đỡ, mặc dù chỉ vài câu nói thôi nhưng đối với người khác mà nói, đó là chuyện lớn bằng trời.
Kể cả là người nhà, bạn bè của các anh em có thể chuyển lời đến trước mặt anh, chỉ cần không phải chuyện xấu như g.i.ế.c người phóng hỏa, cơ bản là anh đều sẽ giải quyết giúp.
Đúng như lão đại nói, thành tựu hiện tại của họ đều có một nửa công lao là của Ứng Yến.
Nếu như đây là anh em của bọn họ, kể cả anh có sa sút thì họ chắc chắn sẽ không lợi dụng anh như thế!
Nhưng hơn một nửa đám anh em này không nghĩ vậy.
Có lẽ là họ cảm thấy bây giờ mình cao hơn người ta rồi, có năng lực danh tiếng, chuyện từng nhận sự giúp đỡ một cách đáng thương từ người em trai trở thành cây kim ghim vào lòng họ.
Cách duy nhất để họ cảm thấy thoải mái là đảo ngược vị trí, để Ứng Yến trở thành người cung phụng họ.
Nếu như Ứng Yến không tiếp tục giữ cái tính tình kia mà học được cách cúi mình, nịnh nọt người khác, bọn họ sẽ không để ý mà ban ân huệ cho anh.
Vấn đề là Ứng Yến không làm thế, chuyện này khiến người ta thực sự phẫn nộ.
Bọn họ cũng có vốn liếng để huênh hoang nên tóc xoăn trước nay hèn nhát, xoay trái xoay phải cũng cứng rắn hẳn lên.
Lão nhị thản nhiên nói: “Lão cửu, lão ngũ có câu nói cũng không sai. Kể cả lúc trước thế nào thì đúng là em nên sửa tính sửa nết đi. Cũng chỉ có anh em chúng ta không tính toán, nếu không em đã bị ghim rồi.
Nếu như em không muốn chở người khác thì em đổi xe với người khác đi, xe của em là mô tô, có thể ngồi thêm một người.”
Kha Mỹ Ngu không nhịn được quay đầu hỏi Ứng Yến: “Ý của anh ta là nếu như anh không làm theo thì sẽ ghim anh sao?”
Ứng Yến nghĩ một lát rồi gật đầu: “Chắc là như vậy đấy, có điều anh cứng lắm, không ghim vào được đâu.”
Hai người công khai thảo luận, không hề đặt lời nói của người khác trong lòng.
Lão nhị không ngờ tới mình bị phản bác như thế, sắc mặt anh ta rất khó coi.
Tóc xoăn nghiến răng: “Ứng Yến, cậu thực sự không thỏa hiệp chút nào sao?”
Ứng Yến lười biếng chống người ra sau, cười nhạo: “Nếu đã không dẫn được nhiều người như thế đi thì đồng ý với họ làm gì, không biết động não, không chừa đường lui, anh đúng là chẳng thay đổi gì cả.”
Tóc xoăn tức giận lao qua, mấy người bên cạnh không kịp phòng bị, anh ta trực tiếp phi đến trước mặt Ứng Yến, vung nắm đ.ấ.m vào mặt anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-289.html.]
Ứng Yến giơ tay lên, nhẹ nhàng giữ nắm đ.ấ.m của người kia lại, anh chẳng dùng bao nhiêu sức nhưng tóc xoăn bị vật lộn ra đất, đau đến cả người không chịu được cong lại như con tôm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tóc xoăn hận lắm, hiếm khi anh ta không cầu xin mà vẫn gào thét: “Ứng Yến, mày là đồ chó, có bản lĩnh mày g.i.ế.c tao đi!
Đừng tưởng rằng bản thân biết chút võ mèo cào là có thể xem tao như con cháu, gọi mày là một tiếng ông, hai tiếng ông!
Bây giờ không còn nhà họ Tần bảo vệ nữa, dựa vào cha mày, tao nhổ vào, mày có tin chỉ một cú điện thoại của tao thôi là mày phải cuốn xéo, cút ra khỏi thủ đô không?”
Ứng Yến cười lạnh: “Gọi, gọi đi, tôi mong còn chẳng được ấy chứ.”
Tóc xoăn nhớ ra quan hệ của Ứng Yến và người cha kia không tốt, nếu không anh cũng sẽ không ở mãi bên nhà bà ngoại trong đại viện Nam.
Bằng hiểu biết của anh ta về Ứng Yến, người này rất bao che khuyết điểm, đồng thời cũng thù dai, có thể lặng lẽ ngáng chân người đắc tội anh.
Anh ta không hề nghi ngờ Ứng Yến rất hy vọng cha Ứng bị đuổi ra khỏi thủ đô.
Vẫn là những người khác tiến lên nói đôi câu rồi kéo tóc xoăn ra.
Một đám người chặn tóc xoăn lại, anh ta nhìn Ứng Yến và người phụ nữ đội mũ bảo hiểm không nhìn rõ mặt kia lên xe, mối hận trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm.
Rõ ràng anh ta đã kế thừa tài sản, bắt đầu tham gia vào vài hạng mục kinh doanh tư nhân, mỗi tháng đều phát triển ổn định, số tiền kiếm được bằng người bình thường dành dụm tám năm, mười năm.
Anh ta có vốn liếng để đánh với Ứng Yến nhưng anh ta vẫn không tìm ra cách nào đối phó với Ứng Yến.
Có điều ánh mắt anh ta dừng lại trên người Kha Mỹ Ngu, suy nghĩ điên cuồng trong lòng không ngừng nảy ra.
Mặc dù mấy người quậy ầm ĩ không vui nhưng họ vẫn cùng nhau lái xe tới Quốc Công Quán, dù sao cơ hội có thể tiếp cận với khách nước ngoài để bản thân có thể vùng dậy không nhiều.
Còn về có nhiều thêm một người cũng không phải chuyện khó gì, ba người một xe!
Vừa lái xe ra khỏi thành phố, bên đường đột nhiên rộng rãi hơn hẳn, cây cối xung quanh tương xứng có điều trên đường đều là ô tô và xe máy qua lại, có rất ít người bình thường.
Đây là biệt viện quý tộc thời cổ đại, xung quanh không có thôn dân, đi ra ngoài xa hơn là trường săn thú của hoàng đế.
Sau khi Hạ Hoa mới thành lập, nơi này bị khóa lại, sau đó mới được mở ra, trở thành khu tổ chức một vài hoạt động.
Dừng xe xong, họ còn phải đi bộ gần một tiếng nữa, đến giữa trưa mới tới được Quốc Công Quán.
Ở cửa có binh sĩ cầm gậy gỗ đứng thẳng, bên trong hai bên trái phải được kê bàn, bón nhân viên công tác ngồi đăng ký, kiểm tra tin tức khách khứa đến tham gia hội từ thiện.
“Hoa Tử, sớm biết cậu ở đây, anh em chúng tôi đã không cần phí sức tìm đồ rồi.” Nhìn thấy một người trong đó, lão tam đầu đinh bước lên cười, đưa thư giới thiệu của mình rồi lại mở túi của mình ra theo bản năng.
“Chào đồng chí.” Trên mặt Hoa Tử không có ý cười, gật đầu đúng phép tắc, sau đó nhận đồ đạc rồi làm thủ tục theo đúng quy trình.
Lão tam ngượng ngùng nhưng cũng thuận lợi được thông qua, đứng một bên đợi mọi người.
Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu đi cuối cùng, đợi khi hai người họ đi lên.
Hoa Tử sửng sốt, sau đó hưng phấn đứng dậy, kích động hành lễ: “Đoàn trưởng Ứng!”
Ứng Yến cũng bất ngờ nhìn cậu ta, anh mỉm cười gật đầu: “Cậu cứ gọi tôi là đồng chí Ứng đi, tôi đã không còn trong quân đội lâu rồi.”
“Nhưng anh vẫn là lão đại của chúng tôi.” Hoa Tử cười hì hì, tiếc nuối nói: “Nếu anh còn dẫn dắt chúng tôi, chúng ta chắc chắn sẽ đứng đầu cả nước.” Cậu ta giơ ngón cái lên.
Lúc đó đoàn trưởng Ứng đúng là nổi bần bật, tố chất thân thể tốt, vào quân đội, trong một tháng ở doanh trại tân binh, anh đã dùng thực lực đè bẹp tất cả mọi người.