LÀM NHỤC VAI PHẢN DIỆN - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-26 20:11:20
Lượt xem: 449
14.
Trên từ đường lớn phía Đông về nhà, người đến Lục phủ chúc mừng nhiều đến mức suýt đạp phá ngưỡng cửa.
“Vương phi, cuối cùng người đã về, vương gia đợi người lâu lắm rồi.”
Vương phi?
Vương phi nào ở đây?
Ta nhìn quanh nhưng không thấy vương phi nào cả.
Nha hoàn vừa giải thích vừa đẩy ta vào trong phòng.
“Vương phi không biết đó thôi, đại nhân thắng lớn trở về, bệ hạ vui mừng khôn xiết, đã phong đại nhân làm Trấn Bắc Vương rồi, từ nay người chính là Trấn Bắc Vương phi rồi.”
Ta chỉ biết cười ha ha.
Khi gặp Lục Thính Viễn, hắn lập tức kéo ta vào lòng.
Lại gần nhìn kỹ, ta mới phát hiện hắn đã rám nắng hơn trước, cơ bắp cũng săn chắc hơn nhiều, trông hoàn toàn khác trước, lại có một sức hút rất riêng.
Chiến trường, quả là nơi rèn luyện con người.
Lục Thính Viễn ôm chặt lấy ta, không muốn buông tay dù chỉ một khắc.
“Nhờ có Lê nhi mà ta mới có thể giành chiến thắng, không có nàng thì sẽ không có ta hôm nay.”
“Có được hiền thê như thế, đời này ta không còn gì hối tiếc.”
“Nghe cha mẹ kể nàng ngày ngày rơi lệ vì ta, ta thật hận chính mình không thể ở bên nàng mỗi phút mỗi giây.”
Ta muốn nhoẻn miệng cười, nhưng cười chẳng đẹp đẽ gì, nên ta cũng không cố ép bản thân.
Mặc dù suốt hành trình này, Lục Thính Viễn đều vì ta mà tham gia khoa cử, cứu trợ Lư Châu, rồi chiến đấu sa trường.
Nhưng ta không ngờ lần nào hắn cũng chiến thắng rực rỡ như vậy, dù ý định ban đầu của ta không phải thế.
Ta đành đáp lại với chút ngượng ngùng nhưng không thất lễ: “Không, là do Lục lang tài giỏi đấy chứ!”
Thời gian bên cạnh Lục Thính Viễn, ta chẳng có mấy câu nói thật, nhưng câu này là lời thật lòng, thật đến không thể thật hơn.
Lục Thính Viễn quả thực rất giỏi!
Cả trên giường lẫn ngoài giường.
Và ngay sau đó, ta nhanh chóng được nghiệm chứng sự tài giỏi của hắn.
---
“Lê nhi, nàng thấy ta rèn luyện sức khỏe thế nào?”
“Tốt… tốt…”
---
Vì Lục Thính Viễn đại thắng trở về, hoàng đế đã mở tiệc mừng công trong cung.
Mời cả ta đi cùng.
Giữa tiếng nâng chén chúc mừng, bá quan liên tục trêu ghẹo Lục Thính Viễn:
“Nghe nói trong lúc xuất chinh, Trấn Bắc Vương không ít lần viết thư cho Vương phi ấy nhỉ.”
"Trấn Bắc Vương, ngài thật là thú vị!"
"Trấn Bắc Vương, đúng là người trẻ tuổi biết cách chơi!"
Không chỉ trêu ghẹo Lục Thính Viễn, các nữ quyến tham dự cũng kéo tay ta hỏi:
"Vương phi, nghe nói ngài bị Trấn Bắc Vương quyến rũ, có thật không?"
Ta lo lắng nhìn về phía Lục Thính Viễn, hắn không hề đỏ mặt, không bối rối, thản nhiên nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-nhuc-vai-phan-dien/chuong-7.html.]
"Vương phi nhà ta, yêu thương từ tận đáy lòng!"
Khi mọi người đang yến ẩm, một vị quan tóc đã bạc trắng nhìn ta chăm chú rất lâu, rồi bỗng "phịch" một tiếng, quỳ sụp xuống giữa đại điện, giọng như sấm:
"Bệ hạ, lão thần thấy Trấn Bắc Vương phi có chút quen mắt.
“Rất giống ấu nữ của phế Thái tử năm đó, quận chúa Vân An."
Lời vừa dứt, vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta:
"Quận chúa Vân An sức khỏe không tốt, chẳng phải đã ch/ết từ lâu rồi sao?"
"Chúng ta chưa từng gặp quận chúa Vân An, thật sự không biết nàng trông ra sao."
"Làm thế nào mà Lưu đại nhân nhận ra quận chúa Vân An?"
Ngón tay ta bấm chặt vào lòng bàn tay, nhưng ngay lúc ấy một bàn tay to lớn đặt lên tay ta.
Lục Thính Viễn nghiêng người, nói nhỏ với ta: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Hoàng đế đưa ánh mắt dò xét nhìn ta: "Ngươi là Vân An?"
Ta ngập ngừng một lát, rồi đứng dậy đáp: "Tên thật của ta đúng là Lý Vân An."
Phụ thân ta đích thực là phế Thái tử.
Vì tội vu cổ nên bị tiên đế phế ngôi thái tử, giam lỏng trong cung.
Sau đó do những kẻ tiểu nhân trong triều quấy phá, không ngừng nói xấu cha ta bên tai tiên hoàng.
Tiên hoàng nổi giận ra lệnh xử tử cả nhà chúng ta, gi/ết hết con cháu!
Lệnh đầu tiên là lấy các ca ca tỷ tỷ đã thành niên của ta ra khai đao.
Năm đó khi cha mẹ xảy ra chuyện, ta còn nhỏ tuổi.
Vì sức khỏe yếu, ta chưa từng xuất hiện trước mặt người khác.
Cha mẹ đã cho ta giả ch/ết để thoát thân, còn họ thì tự thiêu trong biển lửa.
Còn Lưu đại nhân, chính là phu tử mà cha mẹ đã mời đến dạy ta, việc ông ta nhận ra ta cũng chẳng có gì lạ.
Khi cha ta xảy ra chuyện, ông ta là người đầu tiên bỏ trốn, còn bỏ đá xuống giếng. Giờ đây, ông ta lại đứng trước mặt hoàng đế, thưa rằng: "Xin bệ hạ theo di lệnh của tiên hoàng, xử tử Lý Vân An!"
Nhưng hoàng đế không nói gì, sắc mặt lúc sáng lúc tối, khiến người khác không thể nhìn thấu tâm tư.
Cũng không ra lệnh trừng phạt ta mà chỉ giam giữ ta trong cung.
Biết được thân thế của ta, Lục Thính Viễn lại càng đau lòng hơn.
"Lê nhi, đã như vậy, sao nàng không che giấu thân phận của mình, còn thừa nhận làm gì?"
"Nhà ta giờ chỉ còn mình ta, chẳng lẽ ta không thừa nhận cha mẹ mình sao?"
Đừng nhìn ta lúc nào cũng vô tư vô lự, nhưng khi buồn bã thì thực sự rất khổ sở.
Lục Thính Viễn hứa với ta: "Lê nhi, dù phải từ bỏ mọi công lao, ta cũng sẽ cứu nàng."
Sau khi từ biệt đầy quyến luyến, hắn liền vào cung cầu xin hoàng đế.
Trong thời gian bị giam giữ, công chúa cũng đến thăm ta.
Nàng nói với ta: "Lý Vân An, thật ra ta đã sớm nhận ra ngươi rồi!"
Ta và công chúa bằng tuổi, khi đó hoàng đế còn là phiên vương, thường xuyên ra ngoài đánh trận, nên đã gửi Lý Bảo Châu yêu quý nhất của mình ở nhà ta để nuôi dưỡng.
Ta và Lý Bảo Châu cùng lớn lên.
Thật ra, ta cũng nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nếu không, làm sao ta lại thích chơi với nàng như vậy?