Lãm Phong Hoa - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-11-13 16:19:40
Lượt xem: 3,566
8
Ngoài sân hỗn loạn, Hồng Hà kính cẩn quỳ lạy ta một lạy, ta chỉ nhẹ nhàng đỡ nàng dậy: “Từ nay ngươi là thiếp thất của Hầu phủ, chuyện cũ hãy quên đi, đừng nhắc đến chuyện bên ngoài nữa.”
Hồng Hà rời đi, Hạ Chí ngập ngừng hỏi: “Tiểu thư, liệu nàng ta có giữ kín được bí mật không?”
Ta thản nhiên đáp: “Với hạng người như nàng ta, cho một cơ hội là sẽ giữ chặt lấy. Nàng ta còn sợ chuyện này bại lộ hơn cả chúng ta. Huống hồ, mọi chuyện đều được sắp xếp hoàn hảo, ai có thể đổ nước bẩn lên đầu chúng ta chứ?”
Cố Thừa Trạch chẳng phải rõ ràng vẫn khỏe mạnh nhưng lại giả bộ bất lực sao? Hầu phủ chẳng phải xem thể diện là trên hết sao?
Vậy thì cứ để người đời nhìn xem tiểu Hầu gia nho nhã thanh tú của chúng ta đã được “trị khỏi” ra sao bởi một kỹ nữ hạ đẳng nhất chốn thanh lâu.
Lúc nào cũng treo hai chữ ân nghĩa trên miệng ư? Vậy hãy đón ân nhân làm người thân mà cung phụng đi.
Cố Thừa Trạch giờ ngày nào cũng trốn trong phủ uống rượu, không dám ra ngoài. Nhưng lại có một vị khách không mời mà đến Hầu phủ.
Người đó tự xưng là cháu gái xa của lão phu nhân, không người thân thích, đến xin nương nhờ.
Cái gọi là thân thích chẳng qua là Lưu Yến Yến, người đã bốn tháng nay không nhận được khoản tiền cung phụng. Nghe tin kỹ nữ được đón về phủ, nàng không còn gặp được Cố Thừa Trạch, hoảng hốt tới mức phải tự mình tìm đến tận nơi.
Kiếp trước, ta thay nàng mà dạy dỗ nhi tử, vất vả quán xuyến gia đình, quản lý sản nghiệp của Hầu phủ, bản thân ta gầy guộc tàn tạ. Trong khi đó, nàng ta nhàn nhã ở phía sau, chờ sẵn để gặt hái thành quả. Kiếp này, ta phải ép nàng ra mặt mà cùng vui với nhau.
Lưu Yến Yến ở trong viện gần thư phòng của Cố Thừa Trạch nhất, ta giả vờ như không biết, để họ vui vẻ với nhau vài hôm. Dù sao sắp tới ta còn có chuyện vui hơn, đâu rảnh mà để ý đến đôi cẩu nam nữ ấy.
*
Ngày mùng sáu tháng tám, trời quang đãng, Cố Thanh Hoan xuất giá.
Lão Hầu gia nằm trên giường ú ớ cả buổi, khiến miệng càng méo xệch, mắt càng lệch hơn. Ai nhìn cũng thấy ông đang dặn dò Tề Huân Nguyên phải đối xử tốt với Cố Thanh Hoan, đúng là dáng vẻ từ ái của một người cha.
Chỉ là ai biết được khi bày mưu để đưa nhi nữ nhà người ta vào chỗ chết, ông đã tàn nhẫn đến nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-phong-hoa/phan-7.html.]
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta mãi không quên được biểu cảm của cha khi tỉnh rượu, hay tin hôn sự của ta bị định đoạt. Khi đó, ông muốn vào cung tìm Hoàng thượng để phân rõ phải trái.
Nhưng tổ phụ đã khuyên ông: “Sấm sét hay mưa móc đều là ân huệ của hoàng đế.” Lúc đó, trong triều, phe của Thái hậu và Hoàng hậu một tay che trời, trước khi Hoàng hậu sinh hạ trưởng tử, đến cả hoàng tử con của phi tần cũng bị bóp chết. Chính sự rối ren, thế cuộc hiểm ác, nhà họ Trình sau lưng ta còn có cả trăm người, nên cha đành chấp nhận lui bước.
Nhi nữ nhà người khác thì sẵn sàng bày mưu lợi dụng, còn đến lượt nhi nữ của mình thì mới có sự quan tâm, lo lắng.
Nhưng ta không giận, bởi ta biết chuyện càng làm lão Hầu gia phiền lòng sắp xảy ra, và lần này, ta tuyệt đối không che đậy cho họ.
Sau khi rộn ràng tiễn Cố Thanh Hoan ra ngoài, tiệc ở phủ chúng ta cũng chính thức bắt đầu.
Hầu hết các quý tộc quyền quý đều đến Hầu phủ uống rượu, còn các quan thanh lưu thì đa số chọn tiệc ở phủ họ Tề. Trong tiệc, mọi người cười nói tán tụng, ai cũng khen đôi tân nhân này thật là xứng đôi, thì đột nhiên đại tiểu thư của Thiếu khanh Đại Lý tự - Lương Tâm - lo lắng nói rằng muội muội của nàng đi nhà vệ sinh lâu rồi chưa về.
Thế tử phu nhân của phủ Trịnh Quốc công dò hỏi: “Liệu có chuyện gì không? Chúng ta nên đi xem sao.”
Ta nghiêm mặt nói: “Đúng là nên đi xem thử, hôm nay người đông mắt tạp, đừng để xảy ra chuyện không hay.”
Vậy là mọi người cùng nhau kéo đi tới hậu viện.
Ngay trước cửa thư phòng của Cố Thừa Viễn, thấy vị tiểu thư kia đứng ngây người, đờ đẫn như mất hồn, ngay cả khi chúng ta tới nơi cũng không nhận ra. Lương Tâm ân cần hỏi: “Tam muội, muội làm sao vậy?”
Tiểu thư ấy mặt trắng bệch, thần sắc hoảng hốt như thể trong thư phòng có thứ gì đáng sợ.
Thế tử phu nhân phủ Trịnh Quốc công gan lớn, liền đẩy mạnh cửa phòng ra, rồi lùi lại một bước, sững sờ.
Nàng ta né người qua một bên, tất cả mọi người đều thấy cảnh tượng trong phòng: khắp nơi đều là bình rượu, không biết người trong phòng đã uống bao nhiêu, nhưng thứ đáng sợ nhất chính là cảnh hai người nam nhân trần truồng ôm lấy nhau. Trên giường vẫn còn vết tích mờ ám, người trong phòng rõ ràng đã say mềm, bên ngoài ồn ào như vậy mà vẫn không tỉnh.
Phúc ma ma, người hầu của lão phu nhân, liền nhanh chóng nói: “Các vị phu nhân tiểu thư xin mời về dùng tiệc, hai công tử uống say quá chén, mời mọi người về trước thôi.”
Rốt cuộc cũng tiễn hết mọi người đi, trên đường quay về không ai nói gì trước mặt ta, nhưng ánh mắt trao đổi với nhau còn hơn cả kịch trên sân khấu.
Tiệc chưa kết thúc, nhưng chuyện nhị công tử Hầu phủ và bạn học say rượu lộ liễu giữa ban ngày trong thư phòng đã lan đi khắp nơi, như ngọn lửa bùng lên trong gió.