LIỄU THANH THANH - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-09-12 11:00:46
Lượt xem: 2,301
"Đúng là âm hồn không tan, nhưng hắn ta khóc cái gì vậy?"
Ta bất lực buông tay: "Ai biết được, chắc là có chuyện buồn gì đó."
Sáng hôm sau, khi chúng ta rời đi, Sở Giang Nhan vẫn nằm im lặng trên giường.
Nhưng đến trưa, hắn ta lại tự mình đến quán.
Vẫn mặc bộ y phục hôm qua, nhưng trông có vẻ gọn gàng và sạch sẽ hơn một chút.
Hắn ta cúi đầu không dám nhìn ta: "Hôm qua, để ngươi chê cười rồi."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần này ngươi đến đây để làm gì?"
14.
Ta đóng cửa lại, muốn nói chuyện rõ ràng với hắn ta.
"Ta đến đây đặc biệt để tìm nàng. Thanh Thanh, hai năm qua ta đã đi khắp nơi để tìm nàng, đi qua bảy mươi tám thị trấn ở phía Nam. Sau đó, khi ta nhìn thấy một đứa trẻ ăn bánh lê mùa thu gần đây, ta mới tìm được nàng."
"Tìm ta để làm gì?" Ta cảm thấy khó tin.
Hắn ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc trâm cài tóc bằng vàng hình hoa lê và đưa cho ta.
"Ta nhìn thấy nó trên đường đến Hàng Thành, lúc đó ta đã nghĩ rằng nàng đeo nó chắc chắn sẽ rất đẹp. Nhưng khi ta về nhà muốn tặng cho nàng thì nàng đã đi rồi."
Trước khi thành thân, ta đã từng muốn một chiếc trâm cài tóc.
Không cần đắt tiền, chỉ cần là do hắn ta tặng là được.
Lúc đó ta nghĩ rằng có một chiếc trâm cài tóc đính ước thì sẽ có được một cuộc sống dài lâu bên nhau.
Nhưng hắn ta chỉ hứa hẹn qua loa và rồi quên bẵng nó đi.
Còn cây trâm ngọc khắc chữ “Uyển” thì lại luôn được hắn ta cất kỹ trong ngăn kéo thư phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lieu-thanh-thanh/chuong-11.html.]
Bây giờ, nhìn chiếc trâm vàng tinh xảo và giá trị trước mặt.
Ta không nhận lấy.
"Uyển Nhi tỷ tỷ thích nó, nói rằng nó có vẻ đẹp của những cánh hoa rơi. Nhưng ta chỉ thấy những bông hoa lê đó quá nhỏ bé, không đẹp lắm."
Sở Giang Nhan vẫn kiên quyết giơ chiếc trâm lên.
"Tại sao nàng lại bỏ đi mà không nói một lời? Rõ ràng lúc đó chúng ta rất tốt."
Ta bật cười.
"Ngươi cảm thấy tốt chỉ vì ta đã cố gắng làm hài lòng ngươi ở mọi lúc mọi nơi. Ngươi sắp xếp thế nào, ta làm thế ấy. Nếu không có Uyển Nhi tỷ tỷ, ta chỉ là nơi để ngươi gửi gắm những kỷ niệm quá khứ. Có tỷ ấy, ta chỉ là người dư thừa chiếm vị trí của người khác."
"Đừng nói vậy. ta đối xử với nàng chưa đủ tốt sao? Ta đã chịu bao nhiêu áp lực để lấy nàng làm chính thất. Mẫu thân không hài lòng với xuất thân của nàng, ta cũng đã nói đỡ cho nàng khắp nơi."
"Nhưng mà, Sở Giang Nhan, ta cũng là một con người, không phải một món đồ.
Ta cũng có cảm xúc, có suy nghĩ riêng. Ta không phải là con ngỗng thứ ba trong nhà. Muốn nó làm chim nhạn thì nó là chim nhạn, muốn nó ở chuồng gà thì nó ở chuồng gà."
"Nếu nàng không hài lòng, tại sao lại không nói? Cứ thế bỏ đi, thậm chí không cho ta cơ hội giải thích."
Ta thở dài.
Không ngờ sau bao lâu, ta vẫn phải quay lại để tranh cãi về mối tình rắc rối này.
"Giải thích cái gì? Giải thích tại sao ngươi lại muốn để ta làm thiếp. Hay giải thích việc ngươi lấy Uyển Nhi tỷ tỷ làm chính thê sẽ mang lại bao nhiêu lợi ích cho ta."
Sở Giang Nhan tái mặt, cuối cùng cũng rút lại bàn tay đang nắm chặt chiếc trâm.
"Ta không hề có ý định hạ nàng làm thiếp. Nàng không thể kết tội ta vì những điều chưa xảy ra."
"Ồ, vậy ngươi đã thay đổi ý định từ khi nào? Sau khi Uyển Nhi tỷ tỷ và phu quân của nàng ấu quay lại với nhau sao?"
Khuôn mặt hắn ta càng tái nhợt hơn vì sự mỉa mai của ta, nhưng khóe mắt lại đỏ lên.
"Ta biết bây giờ nàng sẽ không tin bất cứ điều gì ta nói. Nhưng trên đường đến Hàng Thành, ta đã hối hận rồi. Càng đi xa, ta càng nghĩ về nàng. Nhìn thấy chiếc trâm này, ta lại nghĩ đến hình ảnh nàng khi đeo nó. Nghĩ đến nàng, ta liền cảm thấy hạnh phúc."