Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGOẠI TÌNH NGAY TRƯỚC MẮT - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-11-07 16:22:42
Lượt xem: 922

4

 

Tôi nhanh chóng nói câu thoại quan trọng nhất hôm nay: “Trần Niên, thừa nhận đi, anh chỉ là một kẻ ích kỷ, nhu nhược, vô dụng, vừa ăn bám vừa tự cao. Anh giống như con chuột sống trong cống rãnh, nhìn thêm một giây thôi cũng khiến tôi buồn nôn.”

 

“Câm miệng!”

 

“Tại sao tôi phải im? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”

 

Tôi bước lên một bước, tự đưa mình vào tầm tấn công của anh ta.

 

Sự đụng chạm thể xác, lời lẽ xúc phạm, cuối cùng anh ta đẩy mạnh tôi ra.

 

“Tôi bảo cô im đi!”

 

“Á!”

 

Cơn đau thấu xương ập đến.

 

c//hế//t tiệt, trẹo chân rồi.

 

Tôi ngã ngồi xuống sàn.

 

Ngay giây sau, m.á.u bắt đầu loang ra dưới người tôi.

 

Vẻ mặt tôi hoảng hốt, ngơ ngác ngước lên, tay chạm lên bụng mình.

 

“Con tôi!”

 

—---------

 

Trần Niên sững bước.

 

“Cô làm gì có con?”

 

Kể từ khi anh ta lén lút với người phụ nữ dưới tầng, chúng tôi đã không gần gũi nhau cả nửa năm rồi.

 

Đàn ông thật kỳ lạ.

 

Họ có thể vô tư ngoại tình và không hổ thẹn mà xin sự tha thứ.

 

Nhưng nếu người phụ nữ làm điều tương tự, họ sẽ cảm thấy mình bị sỉ nhục.

 

“Là ai? Có phải là người đàn ông đã lái xe đưa cô về lần trước không? Hay là người gọi điện lúc cô đi công tác? Hạ Tình, cô xứng đáng với tôi sao?”

 

Tôi mỉm cười khinh bỉ, nghiến răng dùng giọng mỉa mai và chua chát nhất nói:

 

“Sao nào? Anh đã thành một trái dưa chuột héo rồi, vậy mà tôi vẫn phải giữ mình trong sạch vì anh à?

 

“Anh quá coi trọng bản thân hay quá xem thường tôi rồi?”

 

“Với cái sức bền ba phút của anh, tôi đã ngán đến tận cổ rồi.

 

Giờ đúng lúc đấy, chia tay sạch sẽ thôi.

 

Nhưng tiền của tôi, anh đừng hòng mang đi một xu!”

 

Dưới những lời lẽ kích thích của tôi, hơi thở của Trần Niên ngày càng nặng nề, đôi mắt đỏ ngầu, cả cơ thể căng cứng đến run rẩy.

 

“Im đi, im đi, cô im đi ngay!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngoai-tinh-ngay-truoc-mat/chuong-4.html.]

 

“Hừ!” Tôi cười nhếch mép chế nhạo.

 

“Tôi không im thì làm sao? Anh còn định bóp cổ tôi à?”

 

Chỉ một câu nói, dường như đánh thức Trần Niên.

 

Vừa dứt lời, anh ta lao tới, đè tôi xuống sàn, bóp chặt lấy cổ tôi.

 

Một giây.

 

Hai giây.

 

Ba giây.

 

Một bóng người lao vào.

 

Trần Niên bị đè xuống, áp lực trên cổ tôi biến mất, tôi thở hổn hển, cố hít lấy không khí.

 

“Anh sao không đến trễ một chút để nhặt xác tôi?”

 

Lăng Viễn đỡ tôi dậy.

 

“c//hế//t tiệt, em cũng không nói là định chơi lớn thế này! Sao còn có m.á.u nữa? Em có thai rồi à?”

 

“Máu gà thôi.”

 

“Được rồi!”

 

Người giữ chặt Trần Niên đều là những người quen từ trên xuống dưới trong chung cư.

 

Mặt họ đầy nghi ngờ nhưng cũng không giấu được sự tò mò.

 

Tôi kịp thời hét lớn: “Anh ngoại tình đã đành, còn định gi//ết người diệt khẩu? Tôi sẽ báo cảnh sát, nhất định phải bắt anh!”

 

—-----

 

Là người luôn nói là làm, tôi không chỉ nói suông.

 

Thế là tôi báo cảnh sát, yêu cầu mạnh mẽ tạm giữ anh ta 24 giờ.

 

“Em không đi giám định thương tích à?”

 

“Chẳng có nghĩa lý gì, vết thương kiểu này cùng lắm chỉ khiến anh ta bị giam năm ngày, phí thời gian.”

 

Tôi hỏi Lăng Viễn: “Bên anh sao rồi?”

 

Anh ấy xoa xoa trán.

 

“Thấy thái độ anh kiên quyết đòi ly hôn, giờ cô ta muốn chia tài sản.”

 

Lời lẽ của vợ Lăng Viễn gần như giống hệt Trần Niên.

 

Cô ta trách Lăng Viễn, nói rằng anh không dành cho cô đủ sự quan tâm, không yêu thương, không thấu hiểu, khiến cô không cảm thấy an toàn và không cảm nhận được tình yêu của anh.

 

Ý chính là: Dù tôi ngoại tình, lỗi cũng ở anh!

 

Vì thế cô ta yêu cầu chia đôi tài sản chung của hai người.

 

Loading...