NGUYỆN LÀM THUYỀN MÂY - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:43:28
Lượt xem: 846
“Còn việc gì sao?” - Hắn quay người nhìn ta, đôi mắt trong veo dường như đang nhắc nhở ta điều gì.
“Không có gì.” - Ta nhanh chóng đổi giọng, đẩy cổng lớn ra, cười méo mó nói: “Sợ Hoàng thượng ra ngoài giẫm lên áo của mình, lại ngã lần nữa!”
“Mặt đất ở đây bằng phẳng, Hoàng hậu yên tâm.” - Hắn nhếch khóe môi, mỉm cười rồi phất tay áo quay người.
Cái thằng này! Cánh cửa mở ra sau đó đóng sầm lại.
A, sớm hay muộn trong hai bọn ta cũng sẽ tức c.h.ế.t một người.
12.
Mặc dù Khương Vân Châu đã tịch thu thành quả lao động kể chuyện hậu cung đầu tiên của ta, nhưng hắn cũng không thể cưỡng lại mong muốn kiếm tiền chân thành của ta, càng không cản được sự nhiệt tình của đám nữ nhi trong hậu cung khi nghe kể.
Mỗi ngày thỉnh an ta biến thành kể chuyện hậu cung.
Hôm nay "Tây Sương Ký", "Mẫu Đơn Đình" của thời nhà Minh.
Mỗi ngày một đoạn, đầy đủ khẩu vị.
Từ phi tần Tiệp dư, cho đến thái giám cung nữ, họ đều là khách uống trà của ta.
Hạn chế duy nhất là phải đề phòng Khương Vân Châu.
Một lần tan cuộc, đột nhiên trông thấy hắn ngồi sau tấm bình phong không biết bao lâu, khiến ta bị dọa đến rùng mình.
Khi nghe tin hắn sẽ không tịch thu chiến lợi phẩm của ta, ta mừng đến phát điên, cũng không nghe rõ hắn nói gì.
Hình như nói có một số phi tử trong cung không phải đèn đã cạn dầu, ta và họ vốn không quen biết, sao các nàng vô duyên vô cớ hại ta làm gì?
Nhất định là ta nghe lầm.
Hiện giờ họ là kim chủ bảo bối của ta.
Ngày hôm đó tan cuộc, cung nữ đang kiểm đếm số trang sức do các phi tần tặng, muốn đem đi bán quy ra thành tiền.
Trong đó có một chiếc vòng ngọc phỉ thuý hoa tuyết nổi, óng ánh long lanh, vô cùng đẹp mắt.
Ta không khỏi cầm nó lên thưởng thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguyen-lam-thuyen-may/chuong-08.html.]
“Nếu nương nương thích thì giữ lại cái này đi.” - Thính Mặc lên tiếng, ta nghiêng người nhìn nàng.
"Ài, cầm đi, cầm đi. Vật ngoài thân không quý bằng ngân phiếu."
Thính Mặc nghe vậy thì cười nói: “Chẳng lẽ ngân phiếu không phải vật ngoài thân sao?”
"Dĩ nhiên không phải. Ngân phiếu chẳng khác nào trí thức, tri thức chẳng khác nào ngân phiếu." - Ta làm điệu bộ và nói.
"Đây là đạo lý gì thế? Rõ ràng nương nương đang chê cười nô tỳ không đọc sách." - Thính Mặc sẵng giọng.
"Đạo lý này à, ta hỏi ngươi, tri thức từ đâu đến?" - Ta đặt vòng tay xuống, hỏi.
"Nô tỳ không biết chữ. Chỉ biết một câu ngạn ngữ, đọc ngàn cuốn sách, đi ngàn dặm đường." - Thính Mặc nhìn ta và nói.
"Chính là nó. Tri thức bắt nguồn từ việc đi ngàn dặm đường, nếu không có ngân phiếu, sao có thể đi ngàn dặm đường? Cho nên tri thức tương đương ngân phiếu, ngân phiếu chẳng khác nào thức."
Ta nhắm mắt giang hai tay ra, như thể ôm vô số vàng bạc.
Thính Mặc khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nương nương bị giam ở hậu cung, còn muốn đi ngàn dặm đường sao?”
"Cái này…"
Ánh mắt Thính Mặc trong veo, ta lưỡng lự một lúc.
Tuy nàng vô ý nhưng đã hỏi đến điều trong lòng ta, tim ta chợt ngừng đập, đột nhiên tầm mắt tối sầm, ta ngã quỵ sang một bên.
"Nương nương, nương nương! Tại sao ngón tay lại đen thế này? Cái vòng tay này có vấn đề! Mau…"
Giọng nói của Thính Mặc hòa vào tiếng hét rồi rơi vào im lặng.
13.
Lúc mở mắt ra, ta đang nằm giữa giường, hoảng hốt nhưng vẫn chưa thể nhìn rõ.
"Nương nương tỉnh rồi!"
Giọng nói sốt ruột của Thính Mặc vang lên.
Khương Vân Châu đột nhiên đi tới trước giường, hỏi han ân cần, ta vẫn chưa thích ứng kịp.
"Từ giờ trở đi tránh xa đám người trong cung một chút. Nàng xem đi, lần này suýt nữa đã đoạt mạng của nàng. Nếu nàng xảy ra chuyện, sẽ khiến trẫm..."