NGUYỆN LÀM THUYỀN MÂY - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:44:09
Lượt xem: 961
Ta ngước mắt lên thì thấy dưới mắt hắn thâm đen, hình như cả đêm không chợp mắt, giọng điệu không còn ngả ngớn như thường ngày.
"Khiến chàng làm sao?"
"Khiến trẫm làm sao xuất nổi tiền sính lễ để cưới Hoàng hậu đời tiếp? Trẫm nghèo lắm, chỉ có thể cưới một Hoàng hậu thôi."
Mặt mày hắn khẽ cong, biết hắn chuẩn bị phun ra mấy lời không tử tế, ta đẩy hắn ra, không nhịn được mà cười nói: “Thôi đi.”
"Tóm lại, nói không cho phép chính là không cho phép."
Hắn nắm lấy tay ta, nghiêm mặt nói: “Quốc khố tuy eo hẹp, nhưng trong cung có đầy đủ lương thực và quần áo cần thiết, nàng cần nhiều bạc như vậy để làm gì?”
Hắn nhìn ta, đuôi lông mày hơi nhướng lên, như thể đã nhìn thấu điều gì.
Ta chột dạ, vội đổi chủ đề:
"Ờm, lần này là ngoài ý muốn, đa số người trong hậu cung vẫn rất tốt..."
“Ngoài ý muốn thế này một lần còn chưa đủ sợ sao?” - Hắn đột nhiên trầm giọng, tròng mắt đảo qua nắm đ.ấ.m đang siết chặt.
Ta nghẹn họng. Một lúc lâu sau, ta hất tay hắn ra và giận dữ nói:
"Đều tại ngài, đều tại ngài. Nếu không phải ngài, ta cũng sẽ không làm chức Hoàng hậu đầy nguy hiểm này."
Những tấm rèm lộng lẫy rủ xuống bốn phía, giống như một chiếc lồng vàng.
“Ai da.” - Ta phiền não đá tung chăn mền, bực tức nói: “Phiền quá, phiền quá, phiền quá.”
Một lúc sau, nhận thấy Khương Vân Châu không lên tiếng, ta quay đầu nhìn hắn.
"Sao ngài không nói gì?"
Hắn nhìn ta với ánh mắt u ám: “Hoàng hậu làm trái nội quy trong cung, đến chỗ Thái hậu cấm túc ba tháng, không có sự đồng ý của trẫm, không được phép bước ra khỏi cung Cảnh Thái một bước.” - Hắn đứng dậy rời đi.
? ? ?
"Khương Vân Châu? Khương Vân Châu, ngài có lầm không? Ngài không quản được ta đâu!"
Ta gấp gáp hét lên với hắn, cuống họng khàn khàn.
“Nàng thử xem.”
Hắn không thèm ngoảnh đầu bước ra khỏi cửa, hoa văn rồng vàng đặc biệt rõ ràng trên đuôi áo bào của hắn phất lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguyen-lam-thuyen-may/chuong-09.html.]
Cái người này, ta chọc đến chỗ nào của hắn nữa rồi vậy?
14.
Kẻ thù không đội trời chung của ta trở thành Hoàng đế, ta lại lưu lạc đến cung Cảnh Thái chép tay kinh Phật.
"Lòng trong suốt như băng, trời sập cũng không sợ hãi.
Trời sập cũng không sợ hãi, trời sập cũng không sợ hãi…”
Ta chấp bút rồi lại đặt bút, hận không thể viết những dòng chữ đó lên mặt Khương Vân Châu.
Thật đúng là, ta đâu có nói sẽ không nghe lời hắn.
Rốt cuộc đang giận gì chứ?
"Mãn Mãn, lần thứ mấy rồi?"
Thái hậu bên cạnh ung dung mở miệng.
"Bẩm mẫu hậu, lần thứ chín ạ." - Ta đáp lời bà, cầu mong bà đọc được ám hiệu trong mắt ta.
Chép ròng rã ba ngày mà chỉ mới đến lần thứ chín, vẫn còn hai mươi mốt lần nữa.
Làm ơn đi, ta biết sai rồi, tha cho ta đi.
Chỉ thấy bà chậm rãi gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Ta quay đầu lại, hít một hơi thật sâu và tiếp tục viết lên mặt Khương Vân Châu.
"Ngươi và Vân Châu trái ngược với nhau."
Đột nhiên câu nói đó vang lên, khiến ta viết chậm lại một chút.
“Các ngươi đều là những đứa trẻ nghịch ngợm từ bé mà trưởng thành, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.”
“Bổn cung vốn tưởng rằng Vân Chu không đảm đương nổi ngôi vị Hoàng đế, không ngờ nó lại ngồi trong Ngự Thư phòng, phê duyệt tấu chương văn thư, giống như ngươi bây giờ vậy, ngồi đó cả ngày.”
"Bất kể ai đến xem, họ cũng không thể tìm ra cái bóng tinh nghịch năm đó."
Ánh nến lung linh, ta đưa tay chạm vào nó.
Khẳng định chỉ để trưng thôi, ta không thèm tin.
Đừng nói Thái hậu là Hoàng hậu của Tiên hoàng, ngay cả mẹ ruột của Khương Vân Châu e rằng cũng không hiểu hắn bằng ta.