Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:18:44
Lượt xem: 67
"Đi đi." Công việc này không phải lần đầu tiên Giang Minh Viễn làm nữa, Trình Hoan rất yên tâm giao con trai
Diện tích căn nhà không lớn, trong phòng tắm cũng chỉ có vòi sen. Trước khi tắm rửa cho con trai, Giang Minh Viễn cởi đồ tây ra, cởi cúc áo sơ mi và cuốn ống tay áo lên, lại cuốn ống quần lên vài vòng. Anh bật điều hòa lên, đợi sau khi nhiệt độ trong phòng cao lên rồi mới bắt đầu cởi đồ cho Tinh Tinh.
Nguyệt
Lúc Trình Hoan thay đồ cho Tinh Tinh, nhóc con bình thường rất ngoan, nhưng mà đổi thành Giang Minh Viễn, là hiển nhiên biến ngay thành quỷ nhỏ. Trình Hoan đứng ở bên ngoài, đối với vui đùa trong phòng tắm đã có thể bình tĩnh đối diện rồi.
Một lần tắm rửa thôi mà hai mươi phút, lúc đi ra trên người Giang Minh Viễn vẫn ướt như mọi khi, Trình Hoan đã quen với chuyện này rồi, cô mở tủ quần áo lấy ra bộ quần áo sạch đưa qua: "Anh cũng đi tắm đi."
Giang Minh Viễn gật đầu nhận lấy, Trình Hoan lấy máy sấy ra sấy tóc cho Tinh Tinh, ba người cách một cánh cửa mờ, âm thanh của tiếng nước cùng tiếng gió đan xen vào nhau, hỗn loạn lại hài hòa.
Sấy khô tóc xong, Trình Hoan đưa con trai nhét vào trong chăn, cầm quyển truyện ra chuẩn bị kể chuyện cho cậu nhưng nhóc con lại không chịu.
"Con muốn ba kể chuyện."
"Được rồi, con nhỏ con nói gì cũng được" Trình Hoan nhéo cái mũi nhỏ của cậu, bỏ quyển truyện sang một bên, ngồi qua bên cạnh chơi điện thoại.
Giang Minh Viễn tắm rửa xong đi ra, lau tóc qua loa rồi chuẩn bị tạm biệt, anh gõ cửa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy mặt mũi con trai tràn ngập mong đợi vẫy tay với mình: "Ba ơi ba có thể kể chuyện cho con không?"
Anh hơi đơ ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Đi đi, con trai anh đã ghét bỏ em rồi." Biểu cảm Trình Hoan ghét bỏ, khẽ hừ một tiếng, chỉ vào một chồng truyện bên cạnh giường nói với Giang Minh Viễn.
Giang Minh Viễn hơi do dự: "Anh... chưa từng thử"
"Không sao, đọc y trong sách là được." Trình Hoan có kinh nghiệm lừa trẻ nhỏ phong phú, nghe thế nên truyền thụ kinh nghiệm cho anh: "Dù sao cũng là dùng để thôi miên thôi."
Giang Minh Viễn: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-166.html.]
"Được rồi" Trong lòng tiếp nhận thiếp lập này, Giang Minh Viễn mím môi đi qua đó, cầm một cuốn truyện lên, lật ra một câu chuyện trong đó, liếc qua liếc lại vài cái, bấy giờ mới đứng bên cạnh giường chuẩn bị đọc.
Cơ thể anh cao lớn, đứng như vậy bên cạnh giường vẫn rất có sức uy hiếp, Tinh Tinh nghiêng người nhìn anh, lại thò bàn tay nhỏ bé ra khỏi ổ chăn vẫy vẫy: "Ba, ba ngồi xuống đi."
Trong phòng ngủ chỉ có một cái ghế trước bàn trang điểm, đệm màu hồng, cùng mồm bộ với màu của khung kính.
Giang Minh Viễn nhìn một cái, thoáng khựng lại, thả quyển sách xuống nói chờ một chút rồi xoay người đi ra cửa, không lâu sau lại mang đến một cái ghế ăn.
Anh chuyển cái ghế đến cạnh giường, ngồi xuống mở sách ra, bắt đầu kể câu chuyện kia lại từ đầu. Truyện dành cho trẻ em rất đơn giản, nhân vật chính của câu chuyện mà Giang Minh Viễn đọc đây là một con quạ.
Quạ đen ghét bỏ bộ lông đen thui của mình không oai phong, nó cảm thấy khổng tước xinh đẹp, dưới sự ngưỡng mộ cùng ghen tị tích lũy từng ngày, cuối cùng cũng có được can đảm thừa lúc đêm hôm đi trộm lông khổng tước gắn lên người mình.
Lông vũ xuyên qua lớp da đ.â.m sâu vào bên trong, quạ đen chịu đựng đau đớn, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã trở nên xinh đẹp, nhưng mà lông vũ sặc sỡ nằm trên mình con quạ màu đen lại có vẻ chẳng ra cái gì cả, không chỉ không đẹp, mà còn nhận về một màn chê cười từ chúng bạn.
Câu chuyện cũng rất có tính giáo dục. Kết cục quạ đen hiểu được rằng làm chính mình mới là điều tốt nhất, học được thưởng thức bản thân, nó đem lông vũ trả lại cho khổng tước, thừa nhận lỗi lầm của mình với đối phương, đồng thời bị giam vào nhà giam động vật chấp nhận cải tạo.
Nhưng mà sự chú của Tinh Tinh lại không nằm ở cái gì mà làm chuyện sai trái phải chịu trừng phạt, đừng lúc nào cũng ghen ghét người khác vân vân những mặt này, cậu chỉ tò mò con quạ nó như thế nào thôi.
Trên đùi Giang Minh Viễn đang đặt cuốn truyện, nhìn xem con trai nằm trên giường, khe khẽ thở dài một tiếng. Anh cầm điện thoại lên, tìm kiếm con quạ, phóng to hình ảnh rồi đưa đến trước mặt Tinh Tinh: "Giống như vầy"
"Cool quá đi!" Bé trai hơn bốn tuổi, màu đen trong cảm nhận của cậu chính là màu sắc đẹp nhất, Tinh Tinh mở to mắt nhìn con quạ trên bức ảnh, nhìn xong rồi rụt đầu về lại: "Con cảm thấy quạ xinh đẹp hơn khổng tước!"
"Ừm" Giang Minh Viễn thản nhiên đáp lại một tiếng, khép lại quyển sách trong tay để sang một bên, đứng dậy dém chăn kĩ càng cho Tinh Tinh, nhỏ nhẹ nói: "Kể chuyện xong rồi, nên đi ngủ thôi."
"Nhưng mà con vẫn không có buồn ngủ" Tinh Tinh trợn tròn mắt trông mong nhìn ba, Giang Minh Viễn bị cậu nhìn mà nhũn cả tim, nói: "Vậy con còn muốn nghe câu chuyện gì nữa? Ba kể cho con nghe."