Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:19:14
Lượt xem: 54
Nhóc con đáng thương có dũng khí nữa đi thì có lúc cũng thân bất do kỷ.
Ví dụ như hiện tại.
Trình Hoan nghe cậu nói như vậy còn tưởng rằng là Giang Minh Viễn dạy cậu nói thế, nội tâm không khỏi có chút căng thẳng, nhưng đợi khi cô nhìn sang lại phát hiện ra vẻ mặt của đối phương cũng tràn đầy kinh ngạc, cho nên bèn bình tĩnh lại.
Khẽ nhếch khóe miệng lên với Giang Minh Viễn, thò tay ấn con trai ngã xuống giường, đắp chăn lên: "Ngồi dậy làm gì, bị cảm lạnh thì làm sao đây?"
Tinh Tinh giận dỗi giãy giụa: "Mẹ, con đang nói chuyện chính sự với mẹ!"
Trình Hoan dùng một tay đè trên chăn không cho con trai ngồi dậy: "Chính sự hiện tại của con là đi ngủ, nếu không sau này lớn lên không cao đâu, chuyện khác ngày mai rồi nói"
Độ tự do của nhóc con đáng thương có hạn, cứ thế mà bị một câu nói kia trấn áp.
Cậu không tình không nguyện mà ồ một tiếng, mang theo nỗi ấm ức vô bờ nhìn người ba không làm một cái gì cả, có phần tức giận ý sao ba không giúp con.
Nguyệt
Nói cho cùng thì cũng là trẻ con, coi như có không vui ra sao đi nữa, Tinh Tinh vẫn ngủ thiếp đi sau khi nhắm mắt không lâu. Nghe tiếng hô hấp sâu dài của cậu, Trình Hoan khẽ thở phào một hơi, sống lưng vẫn luôn kéo căng cũng được thả lỏng.
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, Giang Minh Viễn cũng đi theo ra cùng.
Đóng cửa phòng lại, người đàn ông trầm giọng nói: "Tôi về trước đây."
Bởi vì mấy chuyện hồi tối này, lúc hai người đơn độc tiếp xúc, bầu không khí luôn có chút kỳ quái, nhưng người sắp rồi, cũng không thể vẫy tay thẳng thừng được, Trình Hoan suy nghĩ chừng hai giây, vẫn quyết định đi tiễn người ta.
Nói là tiễn người, thật ra chỉ là tiễn anh vào trong thang máy mà thôi, thang máy dừng ở tầng một, chắc là đang có người đang dùng, sau khi nhấn xong thì mãi không có dấu hiệu đi lên.
Hai người người nào người nấy tự trầm lặng, qua một hồi lâu, số tầng hiện thị trong thang máy cuối cùng cũng đã thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-168.html.]
Trình Hoan đã suy nghĩ rất lâu, lần này rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, cô l.i.ế.m môi, nhìn chằm chằm vào con số không ngừng nhảy lên, nhỏ giọng nói: "À ờ... Lời Tinh Tinh nói buổi tối, anh không cần để trong lòng đâu, thằng bé không hiểu chuyện.
"Lời gì?" Giang Minh Viễn quay đầu, nhìn sườn mặt của cô, con ngươi sâu thẳm, anh hỏi: "Là lời bảo để chúng ta ở cùng nhau sao?"
Rõ ràng là nói về cùng một chuyện, nhưng sự khác biệt của người nói đã tạo nên cảm nhận khác nhau cho người nghe.
Lúc Tinh Tinh nói chuyện này, Trình Hoan thấy ngượng ngùng, cộng với mơ hồ và một chút căng thẳng, mà Giang Minh Viễn nói đến vấn đề này, trong lòng cô còn căng thẳng hơn nhiều, ngoại trừ thêm một chút gì đó mừng thầm không hiểu vì sao.
Cô dùng hết sức lực khống chế mình không nghĩ sâu về hàm ý phía sau lời nói này, sau đó gật đầu"Ừ" một tiếng ngắn ngủn.
Thang máy đã xuống tầng trệt, cánh cửa trước mặt mở ra, Giang Minh Viễn lại không có dự định đi ra, hàm dưới của anh kéo căng, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: "Thật ra đây cũng là mong muốn của tôi." Trình Hoan: "..."
Ánh mắt của cô từ sững sờ đến biến thành kinh ngạc với nghi ngờ, có hơi hoài nghi bản thân mình đã nghe lần rồi, Trình Hoan chậm rãi quay đầu, đối mặt với thái độ không quá mạnh mẽ nhưng lại đủ kiên quyết của người kia, mang chút bối rối dời tầm mắt: "Đừng nói giỡn mà"
"Không có nói giỡn" Giang Minh Viễn thu hồi tầm mắt, ở chỗ không ai chú ý nắm chặt tay, dùng tốc độ hơi chậm hơn bình thường một chút để nói: "Mặc dù nói như vậy có thể có hơi đột ngột, nhưng tôi thật sự muốn để em trở thành một phần của gia đình tôi"
"Đương nhiên, nếu như em cảm thấy có vấn đề, cũng có thể từ chối, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em."
Chỉ trong hai câu ngắn ngủi mà tâm tình của Trình Hoan đã trải qua từng đợt lên lên xuống xuống, mức độ kích thích có thể so với cáp treo, đầu lưỡi cô trượt qua hàm trên, cảm giác đầu dây thần kinh truyền về khiến cô lại được khả năng ngôn ngữ, Trình Hoan ngây ra, chọn ra vấn đề thứ hai để trả lời: "Nếu như tôi từ chối vậy thì sẽ như thế nào?"
Là lập tức không bao giờ qua lại với nhau sao?
"Vậy thì chắc là bên tôi có chỗ nào đó khiến em không hài lòng." Giang Minh Viễn nói như đây điều nên làm vậy: "Em có thể nói ra, tôi sẽ ra sức sửa lại"
Trình Hoan: "..."