Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Những Năm Tháng Ta Bán Đậu Hũ - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:06:56
Lượt xem: 3,392

Năm nay ta mười tám, đã coi như là gái lỡ thì.

Mẹ ta lại ra ngoài ăn tiệc cưới con gái của các bà bạn già hai lần, hoàn toàn không nhịn được nữa, cầm chổi đuổi ta chạy khắp sân.

Như Ý tặc lưỡi: "Dì Đào, ngay cả tú bà ở Lầu Xuân Phong cũng không bằng dì."

Để tránh mẹ, ta suýt chút nữa đã phải leo lên cây, may mắn thay, cuối cùng Cố Thanh Ngôn đã đến.

Ta nấp sau lưng hắn, Cố Thanh Ngôn che chở cho ta, cười nói: "Dì Đào, bớt giận."

Mẹ ta không chịu bỏ qua. "Bớt giận? Bớt giận cái gì, Tiểu Tiểu không lấy chồng thì ngươi nuôi nó cả đời sao?"

Cố Thanh Ngôn liếc nhìn ta. "Được thôi, nuôi cả đời thì có hề gì?"

Ta chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy từ lâu nay, có thứ gì đó đã luôn bị ta bỏ qua.

Cố Thanh Ngôn lại nói: "Không chỉ Tiểu Tiểu, mà cả Như Ý, dì Đào, ta đều sẽ nuôi các ngươi cả đời."

Như Ý cười nói: "Ôi chao, Cố Thanh Ngôn, ngươi thật là có chí khí."

Ta thầm mắng mình trong lòng, cười nhạo bản thân đa tình, Cố Thanh Ngôn cao ngạo như vậy, sao có thể động lòng với ta.

Một tháng sau, Thẩm Chiếu đến.

Lúc hắn đến phần lớn là vào ban đêm, lặng lẽ đến, rồi lại lặng lẽ đi.

Lần này, lại là giữa ban ngày ban mặt, đi vào bằng cửa chính.

Có lẽ vì mới khỏi bệnh nặng, sắc mặt hắn tái nhợt, ta đón hắn vào cửa, hỏi: "Độc đã giải hết chưa, sao lại đến đây?!"

Thẩm Chiếu liếc nhìn ta: "Ta mà không đến nữa, Cố Thanh Ngôn sẽ nuôi nàng cả đời mất."

Tim ta đập thình thịch, cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra.

Hắn cùng mẹ ta trò chuyện vài câu, đứng dậy, cung kính hành lễ.

"Dì Đào, thật ra hôm nay tại hạ đến đây là để cầu hôn."

Hạt dưa mẹ ta đang đưa lên miệng, bỗng rơi xuống.

"Tại hạ ái mộ Tiểu Tiểu, muốn cưới nàng làm vợ, lẽ ra phải đến sớm hơn, nhưng vì người cha trong nhà đột ngột qua đời, có quá nhiều việc vặt, mong dì Đào thứ lỗi."

Ta đứng bên cạnh, lặng lẽ nhặt những hạt dưa mẹ làm rơi khắp đất.

Thẩm Chiếu lại nói: "Về phần sính lễ, trước khi đến, ta đã chọn đi chọn lại trong kho, chỉ cảm thấy không có thứ gì xứng đáng với Tiểu Tiểu, ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có thể lấy quốc gia làm sính lễ."

Mẹ ta chép miệng hai tiếng, ngơ ngác hỏi: "Lấy quốc gia làm sính lễ là có ý gì?"

Thẩm Chiếu nói: "Ta làm chức vụ nhỏ ở nha môn, ý là dâng cả nha môn cho Tiểu Tiểu làm sính lễ."

Ta bỗng nhiên bướng bỉnh, trước mặt mẹ nói: "Con không đồng ý."

Thẩm Chiếu cau mày: "Tại sao không đồng ý?"

Phải rồi, tại sao lại không đồng ý chứ?

Ta tự hỏi trong lòng, ngươi trì hoãn không chịu lấy chồng, chẳng phải là vì trong lòng có hắn sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-nam-thang-ta-ban-dau-hu/chuong-14.html.]

Đợi hắn thật sự đến cưới ngươi, tại sao lại không đồng ý.

Thẩm Chiếu nói: "Là vì chuyện của Thôi Tịch Dao sao? Mọi chuyện giữa ta và nàng ta đều là giả vờ thân thiết, ta có thể giải thích từng chuyện một cho nàng nghe."

Ta nói: "Không cần giải thích, ta tin huynh. Huynh nói sẽ không cưới nàng ta, sẽ đến cưới ta, huynh đã làm được, ta rất cảm động, nhưng mà, chuyện thành thân thì thôi bỏ đi. Những năm này, ta thật sự luôn nhớ đến huynh, nhưng ta rốt cuộc chỉ là một người bán đậu phụ, vào cung, làm hoàng hậu... nghe thật xa vời quá... Ta cảm thấy, chúng ta như bây giờ là tốt rồi."

Thẩm Chiếu nói: "Ta là Triệu Tứ Thủy, cũng là Thẩm Chiếu, nàng nói nàng không thể bước lên, ta nguyện ý bước xuống, ta bước xuống chín mươi chín bước, tại sao nàng lại không muốn bước lên một bước?"

"Việc ta vào cung, đối với huynh và ta, đều không có lợi."

Mẹ ta ngồi nghe bên cạnh, một đầu sương mù.

"Thôi Tịch Dao gì? Vào cung gì? Các ngươi đang nói gì vậy?"

Ta ngửa mặt lên trời thở dài. "Mẹ, Thẩm Chiếu là đương kim thánh thượng!"

Mẹ ta sững sờ hai giây, ấn thái dương, chân mềm nhũn, ngã xuống.

Ta đỡ mẹ, nói với Thẩm Chiếu: "Huynh xem, thân phận địa vị của chúng ta chênh lệch nhiều như vậy, đến mức mẹ ta nghe thấy cũng phải ngất đi."

Thẩm Chiếu nói: "Bán đậu phụ thì đã sao? Ta thấy bán đậu phụ rất tốt mà!"

Bốn mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt đối phương.

Giằng co một lúc, Thẩm Chiếu lại lấy ra miếng ngọc bội đưa cho ta, cười khổ nói: "Nàng cứ chăm sóc dì Đào trước... Còn chuyện của chúng ta, sau này hãy từ từ nói tiếp."

Buổi tối, Cố Thanh Ngôn đến.

Mẹ ta bị dọa không nhẹ, Cố Thanh Ngôn mang một củ nhân sâm đến .

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta đang nhóm lửa hầm nhân sâm trong bếp, Cố Thanh Ngôn tựa vào cửa, khoanh tay nhìn ta.

Ta chảy hai hàng lệ, quay đầu lại, nói với Cố Thanh Ngôn: "Củi này không tốt, khói cay mắt quá."

Cố Thanh Ngôn đáp: "Ừ, lát nữa sẽ thay."

"Nói thay là thay sao, Cố đại nhân làm quan rồi, quên lúc mình không có cơm ăn rồi à?"

Cố Thanh Ngôn nghiêm túc nói: "Không phải nói thay là thay, mà là muội nói thay thì sẽ thay."

Ta bật cười, nước mắt lưng tròng nói với Cố Thanh Ngôn: "Có phải huynh thấy ta không biết điều, đương kim thiên tử đến tận nhà cầu hôn, mà bị ta đuổi về không?"

Cố Thanh Ngôn nói: "Đúng là không biết điều."

Ta nổi giận: "Ngay cả huynh cũng không hiểu cho ta sao?"

Ngừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Ta lại sắp được thăng quan, lần này là tam phẩm."

Ta lau nước mắt, chúc mừng: "Chúc mừng, Cố đại nhân tiền đồ rộng mở."

Cố Thanh Ngôn cười: "Ta có liều mạng làm quan, cũng mới chỉ hai mươi ba tuổi, tam phẩm đại thần ở tuổi này, muội đã từng nghe qua chưa?"

Chuyện triều đình, ta không hiểu.

Cố Thanh Ngôn thở dài: "Ta có thể thăng tiến nhanh như vậy, nói ra cũng là nhờ phúc của muội. Hoàng thượng đề bạt ta, muốn để ta đứng vững ở triều đình, để muội có một chỗ dựa tốt, sợ muội vào cung sẽ bị người khác nói ra nói vào. Tiểu Tiểu, hắn đã chuẩn bị cho muội từ rất sớm, hắn yêu muội hơn muội tưởng nhiều."

Ta không nói gì.

 

Loading...