Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Niềm Tin Sụp Đổ - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-11-09 10:42:07
Lượt xem: 3,812

Tôi nhận ra ông ngay, chạy ào tới như tên lửa, lao vào lòng ông ngoại, ôm lấy eo ông, khóc òa như một đứa trẻ: “Ông ngoại, có phải ông cũng không cần con nữa không.” 

 

Ông ngoại mỉm cười, đôi tay thô ráp của ông lau nước mắt cho tôi, cười hì hì nói: “Đồ mà đến chó cũng không thèm, ông ngoại cũng không cần mày.” 

 

Tôi biết ông ngoại cố ý trêu tôi, ôm eo ông càng chặt: “Con không cần biết, con chỉ cần ông ngoại, con cần ông ngoại.” 

 

“Được được, là ông xui xẻo, lại phải nuôi mày.” Ông đẩy tôi ra, nắm lấy tay tôi cùng về nhà. 

 

Tôi cảm thấy chân ông có vẻ bị què, hỏi ông lý do, ông không chịu nói, tôi cúi xuống muốn cõng ông thì bị ông đẩy ra, nói mình mới sáu mươi mốt tuổi, chưa già đến mức không đi được. 

 

Từ cổng làng về nhà hơn một cây số rưỡi, tôi dìu ông đi hết năm mươi phút. 

 

Vào nhà, tôi dìu ông ngồi xuống, tháo giày, xắn ống quần giúp ông rửa chân. 

 

Khi xắn đến đầu gối, tôi nhìn thấy đầu gối ông bầm tím đầy vết, vừa tím vừa sưng, như hai cái bánh bao. 

 

“Ông ngoại, chân ông sao thế?” 

 

Ông nắm lấy tay tôi: “Trời tối, không cẩn thận bị ngã.” 

 

Nói xong, ông ngoại nắm tay tôi, mặt đầy vẻ thần bí: “Mặc Mặc, cho con xem cái này hay lắm.” 

 

Ông lấy từ túi áo ra một tờ giấy gấp cẩn thận, mở ra rồi đưa cho tôi. 

 

Tôi cầm lấy nhìn, đó là giấy chuyển trường. 

 

Tôi sững người, vui mừng và ngạc nhiên: “Con có thể đi học rồi sao?” 

 

Ông ngoại cười gật đầu. 

 

Tôi vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy ông, cười thành tiếng. Khoảnh khắc đó, tôi thấy vết sẹo trên mặt ông ngoại không còn đáng sợ nữa, và mơ hồ nhận ra rằng ông thực sự rất yêu thương tôi. 

 

Tôi xúc động không ngủ được cả đêm, ôm chặt tờ giấy chuyển trường, sợ nó đột nhiên biến mất. 

 

 

Sáng hôm sau, tôi dậy từ ba giờ sáng, quét dọn sạch sẽ sân, hấp một nồi bánh bao cho ông ngoại, cũng đổ đầy chum nước từng xô từng xô một. 

 

Tôi mang theo sáu chiếc bánh bao, đeo cái túi vải ông tìm được cho tôi, cuộn chăn màn, cầm theo hai mươi đồng rồi đi đến trường. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-tin-sup-do/phan-3.html.]

 

Trước khi đi, ông ngoại nắm lấy tay tôi, lần đầu tiên nghiêm khắc nhìn tôi, cảnh cáo: “Không được giống mẹ mày, vì một thằng đàn ông mà nghỉ học, phải học cho đàng hoàng, để tao mà biết mày lên đó không học hành nghiêm túc, tao đánh gãy chân mày!” 

 

Tôi ôm ông ngoại. 

 

Tôi nói: “Ông ngoại, con sẽ học thật giỏi, con sẽ thi đại học, sẽ mua nhà.” 

 

Một ngôi nhà thuộc về riêng mình. 

 

Tôi sẽ học thật giỏi! 

 

Không ai biết, mỗi ngày tôi ôm em trai đi ngang qua trường, lòng ngưỡng mộ, khát khao biết bao được đi học. 

 

Ông ngoại gật đầu, tiễn tôi đến cổng làng. 

 

Trường cấp hai trên trấn mỗi tuần chỉ được về nhà một lần, mỗi lần được nghỉ một ngày. Để bù lại những kiến thức đã bỏ lỡ trước đây, tôi bảo ông ngoại, nửa tháng con sẽ về một lần. 

 

Trước lúc chia tay, tôi dặn ông ngoại đừng làm việc nhiều, để việc đó con về rồi làm. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi hân hoan đi học. 

 

Hai năm qua, vì mẹ đi làm, đã làm thủ tục nghỉ học cho tôi để ở nhà chăm em, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều bài vở. 

 

Tới trường, tôi chìm đắm trong sách vở, gặm nhấm từng chút kiến thức, cũng chẳng nhớ hết tên các bạn trong lớp, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao để kéo điểm lên. 

 

Ban ngày tôi học, tối đến giúp việc ở căng tin, rửa rau, rửa bát, quét dọn, bà cô làm ở căng tin tốt bụng lắm, mỗi ngày đều cho tôi bánh bao và canh rau còn thừa. 

 

Khi đã no đủ, tôi càng chăm chỉ hơn. 

 

Cuối cùng. 

 

Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở một năm tám tháng sau. 

 

Tôi đạt hạng nhất toàn trấn và được nhận vào trường trung học phổ thông trọng điểm của thành phố. 

 

Khi kết quả được công bố, thầy hiệu trưởng gọi tôi vào văn phòng. 

 

Đóng cửa lại, thầy đã nói với tôi một chuyện khiến tôi không khỏi bàng hoàng.

Loading...