Niềm Tin Sụp Đổ - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-11-09 14:13:16
Lượt xem: 3,251
“Ông ơi, con thực sự không có yêu đương gì cả.” Tôi vội vàng giải thích.
Cơn giận ông kìm nén suốt quãng đường cuối cùng cũng bùng lên, ông chỉ vào đầu tôi, giọng run rẩy mà lạnh lẽo: “Đồ chó tạp chủng! Cũng giống như mẹ mày, cái thứ không biết xấu hổ, đàn ông thì tốt đến mức nào, không yêu thì c.h.ế.t à?”
Dưới bóng những chiếc lá rụng, gương mặt ông ngoại đầy giận dữ, cơ thể ông run lên vì tức giận, trong mắt như có một ngọn lửa bùng cháy, phả thẳng về phía tôi.
Giọng ông gay gắt, gào lên, khiến lòng tôi run rẩy.
“Con không có, ông ơi, con thực sự không có.” Tôi vừa khóc vừa nói, sợ rằng ông ngoại sẽ bỏ rơi tôi.
Nhưng ông chẳng buồn nghe, giơ tay lên định tát vào mặt tôi.
Theo phản xạ, tôi nhắm chặt mắt, đợi đòn roi của ông.
Tuy nhiên, khi tiếng vỗ mặt vang lên, tôi lại không thấy đau, mở mắt ra thì thấy vết bàn tay hằn rõ trên mặt ông.
Một cái chưa đủ, ông lại giơ tay kia lên, tát vào bên còn lại.
“Ông ơi...”
Tôi ôm cánh tay ông, khóc như một đứa trẻ, nói gì cũng không chịu buông ra.
“Ông đánh con đi, ông ơi, con sai rồi, con sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
Tôi thà để những cái tát của ông rơi trên mặt mình.
Ông đẩy tôi ra, quay lưng lại lau nước mắt, chỉ vào tôi, định nói gì đó, môi mấp máy mấy lần, nhưng cuối cùng không nói lời nào, giận dữ bỏ đi.
Sau khi ông rời đi, tôi thất thần quay lại lớp học.
“Lê Mặc, cậu khóc đấy à? Vừa nãy tớ đi tìm cô giáo, nói rõ rằng chúng ta chỉ là bạn cùng lớp, đừng nghe họ nói nhảm. Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, cậu không để ý thì chẳng có chuyện gì cả.”
“Tôi xin cậu, Đường Lỗi, cậu có thể tránh xa tôi ra một chút không? Cậu có ba có mẹ, học kém cũng có người yêu thương cậu, nhưng tôi thì không giống thế. Nếu tôi không đỗ đại học, ông ngoại tôi sẽ tức c.h.ế.t mất!” Tôi nhìn cậu ta, vừa khóc vừa cầu xin.
Đường Lỗi nghe tôi nói, rõ ràng sững người, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng, một lúc sau mới khôi phục lại, cậu chỉ nói một câu: “Cậu nói quá lên rồi đấy.”
Tôi không giải thích thêm. Cuộc đời của tôi, khác với mọi người.
Nhưng ai sẽ tin đây?
Họ không biết rằng, những lời càu nhàu của bố mẹ mà họ ghét cay ghét đắng, đối với tôi là điều xa xôi nhất, cũng là điều tôi khát khao nhất.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ông ngoại là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, tôi không thể để mất ông.
Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu trở nên câm lặng, không nói chuyện nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-tin-sup-do/phan-8.html.]
Nói nhiều sẽ dễ sai, không nói thì sẽ không sai nữa, đúng không?
Thấy tôi như vậy, Đường Lỗi cũng không dám đến gần tôi nữa.
Cậu tự nguyện chuyển ra ngồi ở hàng ghế cuối.
Ghế ngồi bên cạnh tôi lại trống trải, giống như lòng tôi, trống rỗng, chỉ có học tập mới có thể lấp đầy.
Tôi lại bắt đầu cắm đầu vào học.
Nửa sau của năm lớp 12, thành tích của tôi giữ vững ở vị trí đầu lớp.
Khi bước vào phòng thi đại học, tôi tự tin bước vào, như đang tiến vào tương lai rực rỡ phía trước.
Khi đăng ký nguyện vọng, tôi chỉ ghi một trường duy nhất: Đại học Thanh Hoa.
Nếu không đỗ Thanh Hoa, tôi thà thi lại.
Sau khi hoàn thành việc đăng ký, tôi rời khỏi trường. Khi bước ra cổng, tôi gặp Đường Lỗi.
Cậu đứng tựa vào lan can cổng trường, như đang đợi tôi. Thấy tôi đi tới, cậu chạy đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một quyển sổ màu xanh: “Lê Mặc, cậu nhất định sẽ đỗ Thanh Hoa.”
“Cảm ơn.” Tôi nói lời cảm ơn, rồi bước qua cậu, không nhận quyển sổ cậu đưa.
Cậu nhìn bóng lưng tôi cho đến khi tôi khuất hẳn vào dòng người, ánh mắt cậu trở nên trầm buồn.
Tôi về nhà, tiếp tục cùng ông ngoại nương tựa vào nhau.
Mười tám ngày sau, tôi nhận được một gói bưu phẩm.
Là giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa.
Ông ngoại cầm giấy báo, vuốt ve mãi không thôi, ôm đầu ngồi xuống đất bật khóc.
Tôi không hiểu tại sao ông ngoại lại buồn đến vậy, rõ ràng đỗ đại học là chuyện vui mà.
Nhưng nghe tiếng khóc thảm thiết của ông, trong lòng tôi cũng không dễ chịu gì, nghĩ đến mình không được bố mẹ yêu thương, tôi ngồi xuống ôm lấy ông, cùng ông khóc òa lên.
Đêm đó, chúng tôi khóc rất lâu, ông ngoại uống một ít rượu, khóc đến ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi tôi đang làm việc trong sân như thường lệ, ông ngoại gọi tôi vào nhà.
Ông nắm lấy tay tôi, để tôi ngồi xuống, rồi đặt một phong bì dày cộp bằng giấy da bò vào tay tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn ông ngoại, mở ra xem, bên trong là một xấp tiền dày, toàn là tờ màu đỏ.
“Ông ơi, tiền này ở đâu ra vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.