NỮ ĐỒ TỂ HỌ LÂM - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-02 16:03:09
Lượt xem: 689
6
“A Phúc? A Phúc, tỉnh dậy, mẹ về rồi."
Mẹ cầm đèn cầy, chạm vào mặt ta: "A Phúc làm rất tốt, rất ngoan."
Ta lao tới ôm chặt lấy mẹ, nhưng lại cảm thấy ẩm ướt: "Mẹ?"
"Bên ngoài đang mưa." Mẹ nói rồi thổi tắt nến, lột y phục ra lau tay cho ta, "Mẹ thay đồ, A Phúc đợi một chút, lát nữa cùng mẹ ra ngoài nhé."
Hóa ra, thời cuộc thật sự loạn lên rồi, bên ngoài đã bắt đầu chiến tranh, hôm nay là bọn sơn tặc nhân lúc loạn lạc tấn công vào trấn.
Trấn của chúng ta chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này, dù bọn sơn tặc đã bị đánh đuổi nhưng vẫn khiến vị tri huyện sợ hãi.
Tri huyện đại nhân ta đã gặp qua, đó là một ông lão có râu, thường ôm cháu nội đi dạo trên phố, mặc áo quan nhìn cũng có vẻ oai phong.
Nghe nói ông ấy tuổi già mới thi đỗ khoa cử, đến kinh thành một vòng, cuối cùng lại trở về đây làm một chức quan nhỏ. Vô công vô tội, từ từ cũng đến được vị trí hôm nay.
“A Phúc, ra ngoài thôi, lát nữa quan binh sẽ tới."
Tay mẹ rất lạnh, lạnh đến nỗi bà run rẩy, nhưng vẫn không ngừng bước, kéo ta đi ra ngoài.
Bọn sơn tặc thật đáng hận, nhà cửa bị lục lọi loạn xạ, các cửa hàng quanh đường đá cũng vậy, các sạp hàng bị lật tung nhưng không ai đến dọn dẹp.
"Từ hôm nay, tất cả mọi người không được ra vào trấn, ai bị bắt sẽ bị xử lý như phản tặc!"
Đám đông lập tức giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, nhưng bị những quan binh cầm giáo đứng trên cao khiến chảo dầu ấy trở thành nồi nước sôi.
Ta đứng trong đám đông, bốn bề đều là những âm thanh ập tới.
"Nghiêm trọng như vậy sao? Không được ra khỏi thành à?"
"Thế thì làm sao được, cả nhà chúng tôi ăn gì đây? Trời ơi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-do-te-ho-lam/chuong-6.html.]
"Đừng nói nữa, vẫn là mạng sống quan trọng hơn, hôm nay bọn sơn tặc mang vũ khí thật, nhiều người bị chém, m.á.u b.ắ.n tung tóe, đóng cửa thành là tốt nhất, ít nhất sơn tặc sẽ không vào được."
"A? Có người c.h.ế.t sao?"
"Đúng vậy, quan lão gia của chúng ta mặt mày tái mét, già cả mà run rẩy. Ta nghĩ, nếu có chiến tranh, ông ấy sẽ là người chạy đầu tiên!"
"Không thể nào, tổ tiên mười tám đời của ông ấy đều ở đây, chạy đi đâu được?"
Không khí căng thẳng sợ hãi lan tràn khắp trấn, quan binh đuổi người, ai nấy đều cau mày cắm đầu về nhà.
Gió lạnh thổi qua, tay mẹ như tuyết mùa đông lạnh giá.
Ta xoa xoa tay mẹ, nhưng vẫn không cảm nhận được chút ấm áp nào.
"Lâm thị, các người ở nhà cẩn thận, đêm đóng chặt cửa. Cái d.a.o đó, để trên đầu giường." Trương bà bà lắc đầu thở dài, lấy ra hai viên kẹo, rồi lại cất lại một viên, "A Phúc, phải nghe lời mẹ, ngoan ngoãn, biết không?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta lắc đầu, không nhận viên kẹo: "Bà bà đem về cho đệ đệ ăn, đệ đệ thích, A Phúc lớn rồi, không ăn đâu."
Trương bà bà không ép, khom lưng đi về.
"Mẹ, quan lão gia sẽ chạy sao?"
Trẻ con trong thị trấn đều sợ quan lão gia, người lớn cũng sợ, chỉ cần thấy người mặc quan phục, họ đều cúi đầu thấp hơn.
Nhưng người lớn cũng nói, chỉ cần quan lão gia còn ở đây, trấn sẽ còn.
Trấn còn, thì nhà cửa còn.
Vừa rồi trong đám đông có người nói quan lão gia sẽ chạy, ta sợ hãi, cũng muốn biết nếu quan lão gia chạy, chúng ta có phải chạy theo không.
Nhìn vào thân hình mập mạp và đôi chân ngắn của mình, ta bắt đầu lo lắng, ta chạy không nhanh, không theo kịp thì làm sao? Biết vậy ta đã ăn ít lại rồi.
"Mẹ cũng không biết, nhưng nếu phải chạy, mẹ nhất định sẽ mang theo A Phúc."
Ta ôm mẹ, quyết tâm sẽ ăn ít lại, ít thịt sẽ không làm mẹ thêm gánh nặng.