NỮ ĐỒ TỂ HỌ LÂM - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-02 16:03:32
Lượt xem: 802
7
Kế hoạch giảm thịt chưa kịp bắt đầu đã bị mẹ phát hiện, bà thậm chí còn cố ý băm thịt thật nhuyễn, xào qua rồi kẹp vào bánh mang đến trước mặt ta, ta vừa nuốt nước miếng vừa hít hà mùi thơm.
"Ăn đi, con không ăn sẽ không có sức, đến lúc đó sẽ chạy không nhanh."
Lời mẹ nói có thể sai sao? Chắc chắn là không sai!
Thực sự quá ngon, bánh được rán giòn, nước thịt thấm vào bánh, thịt băm hòa cùng dưa muối, từng miếng từng miếng, không ngán chút nào!
Ta béo tròn, mẹ lại rất gầy, nhưng hai mẹ con đều ăn rất nhiều, hôm nay mẹ chỉ ăn một cái bánh rồi không ăn nữa.
"Mẹ bị bệnh sao? Sao mẹ không ăn?"
Mẹ gật đầu: "Mẹ không ngon miệng, A Phúc thay mẹ ăn hết, đợi mẹ khỏe, sẽ cùng A Phúc ăn bánh nhé."
Từ ngày đó về, mẹ đã ốm, bệnh mãi không khỏi, cơ thể bà luôn lạnh, dù có đắp chăn cũng không ấm.
Hiện nay trên phố không còn ai qua lại, mọi người đều đóng cửa kín, trốn trong nhà.
Ta và mẹ cũng vậy.
Mẹ khoét một lỗ nhỏ trên cửa sổ, ta nhìn ra ngoài qua lỗ nhỏ đó.
Ngày thứ ba, bên ngoài vẫn không có ai, chỉ có từng hàng quan binh đi qua đi lại, họ hung dữ, cầm đao, cầm giáo dài.
Ngày thứ năm, những người ăn xin từ nơi khác xuất hiện, họ tìm kiếm khắp nơi để kiếm ăn, thỉnh thoảng tìm được một vài quả thối, lá rau thối.
Tiếng động nhỏ trên phố dài trở nên rõ ràng lạ thường, một đám ăn xin xúm lại, như những con ch.ó đói tranh ăn.
Ngày thứ sáu, dân trong thành cũng ra ngoài, họ còng lưng, cúi người, muốn mua gạo mua bột nhưng cửa hàng đều đóng, chẳng tìm được gì.
Tối đó, trên phố dài có tiếng động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-do-te-ho-lam/chuong-7.html.]
Ta và mẹ nhìn qua lỗ nhỏ, không thấy chút ánh sáng nào, trong đêm đen có người reo hò, có người rít lên, sau một hồi náo động lại trở nên yên tĩnh.
Sáng ngày thứ bảy, ta mới phát hiện nhiều cửa hàng đã bị phá cửa, đều là cửa hàng bán gạo, bột, thức ăn. Không có ngoại lệ, những cửa hàng đó không có người ở.
"Trời đánh, đứa nào dám động vào cửa hàng của đại gia, nếu đại gia bắt được, ta sẽ đánh gần c.h.ế.t rồi giao quan!"
Có người chạy ra phố dài khóc lóc, sau đó bị quan binh tới đuổi về.
Những người này ta biết, họ có tiền mở cửa hàng không lớn không nhỏ, đều do người nhà lo liệu. Cửa hàng nhỏ, không đủ chỗ ở.
Điều này, dân trong trấn cũng biết.
"Nhiều nhà đã hết thức ăn rồi." Mẹ thở dài, xoa mặt ta, "Hình như hơi béo lên, từ hôm nay ăn ít lại nhé."
Mẹ nói không sai, mẹ cho bao nhiêu ta ăn bấy nhiêu.
Buổi tối đi ngủ, mẹ lấy ra con dao, bảo ta nằm vào phía trong.
"Mẹ, họ có đến nhà mình không?"
Ta lo sợ, muốn cùng mẹ trốn xuống hầm, hầm tối nhưng có mẹ ta không sợ.
Mẹ không đồng ý, bà nói bây giờ họ sẽ không đến.
Mẹ nói đúng, đêm thứ bảy, bên ngoài động tĩnh lớn hơn, nhưng không ai đến nhà ta.
"Bây giờ chưa đến lúc, có người luôn nghĩ rằng tiền bạc quan trọng hơn thức ăn."
Nhưng đêm thứ tám, có người đến trước cửa nhà ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiếng gõ cửa không lớn, như sợ bị người phát hiện, ta và mẹ không định đáp lại, nhưng tiếng gõ cửa không ngừng dứt, mẹ đành cầm d.a.o bước ra.
"Lâm thị? Ta là Trương bà bà." Giọng bà bà run rẩy, trong bóng tối lúc cao lúc thấp, "Ta mang cho hai mẹ con ít bánh, cầm cự được, đợi chúng ta đi rồi, ngươi lấy vào, đừng để ai biết."