Phản Diện Vứt Hết Liêm Sỉ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-23 23:50:49
Lượt xem: 962
Rồi hắn như biến ma thuật, nhóm một đống lửa, xoay người đi ra khỏi hang.
[Nàng thật nhẹ, thật mềm mại, muốn ôm nàng thêm nữa!]
Nguy hiểm chắc đã qua, trời bên ngoài đã tối, ta muốn đi cũng không biết sư môn ở hướng nào.
Bụng đói cồn cào.
Ta vừa mới ngẩn người một lúc, một thứ m.á.u me be bét đã đột ngột xuất hiện trước mắt.
Một con thỏ rừng bị lột da, mổ bụng, làm sạch sẽ.
Ta chưa bao giờ thấy cảnh này, mặt mày tái mét vì sợ.
[Sắc mặt nàng khó coi quá, không thích ăn thỏ sao?]
Ta run run môi, quay mặt đi.
Cho đến khi Tạ Phù Chu đưa con thỏ nướng chín vàng tới, mùi thơm ngào ngạt.
Ta nuốt nước bọt, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy bằng cả hai tay, ăn ngấu nghiến.
Rồi ăn đến mức mỡ dính đầy miệng, hạnh phúc đến suýt khóc, ngon quá! Chưa bao giờ ăn thịt thỏ nướng ngon như thế này!
Ngon đến mức có ăn chung mà c.h.ế.t một người cũng không hay biết!
[Nàng yếu đuối quá rồi, sao ăn thỏ mà cũng khóc?]
[Nhưng nàng ăn thật đáng yêu!]
[Chậc, tuy có hơi phiền phức, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.]
Ta nào còn tâm trí đâu mà để ý xem Tạ Phù Chu đang nghĩ gì!
Cho đến khi hắn nhìn chằm chằm vào môi ta, ánh mắt có chút khó tả.
[Đã nửa canh giờ rồi mà nàng ấy còn không hôn ta rồi, thật muốn hôn quá đi.]
Ta sặc, suýt nữa nghẹn chết.
Tạ Phù Chu nghi hoặc nhìn qua, muốn vươn tay vỗ lưng cho ta, nhưng chưa kịp chạm vào, một luồng kiếm khí ập đến từ phía sau, tách đôi hai chúng ta.
Miếng thịt thỏ ta đang ăn dở rơi xuống đất.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Trầm Tiêu thật sự, một thân hắc y, ta chỉ nhìn thấy gáy hắn.
Hắn nắm lấy tay ta kéo ra sau lưng, dùng kiếm chỉ vào Tạ Phù Chu.
"Tạ Phù Chu, đừng động vào sư muội của ta."
Ta nhìn miếng thịt thỏ dưới đất, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không nói nên lời.
Sắc mặt Tạ Phù Chu thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào tay Trầm Tiêu đang nắm lấy tay ta.
Khóe mắt dần dần đỏ ửng, ma khí từ đuôi tóc bốc lên, tóc hắn bay phần phật trong gió.
Cả người tỏa ra sát khí nồng nặc như muốn bóp c.h.ế.t tất cả mọi người.
[Ta sẽ c.h.ặ.t t.a.y hắn!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dien-vut-het-liem-si/chuong-2.html.]
04
Ta từ sau lưng Trầm Tiêu thò đầu ra, trước khi bọn họ bắt đầu đánh nhau thì nhặt lại con thỏ nướng kia.
Đùa à, con thỏ thơm phức như vậy, rơi xuống đất không quá ba giây vẫn còn ăn được nha.
Tiếc nuối thổi thổi, vừa định nhét vào miệng thì Tạ Phù Chu dịu dàng nói: "Bẩn rồi, đừng ăn, ta nướng lại cho nàng."
Ta vừa nghe thấy câu này thì bị Trầm Tiêu đánh vào mu bàn tay, con thỏ nướng rơi xuống đất.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn rõ mặt Trầm Tiêu, da hơi đen một chút, là kiểu mặt mũi đoan chính, nghiêm nghị, nhưng thần sắc lại kiêu ngạo, khinh thường.
"Đồ bẩn như vậy thì đừng ăn nữa. Nàng trở nên tham ăn như vậy khi nào hả?"
Huynh cứ nói thẳng là heo đi. Bởi vì ta thật sự đói, cái gì cũng ăn được, được không?
Lâu như vậy không có gì ăn, vừa ngồi xuống ăn được hai miếng thỏ nướng thơm lừng thì bị ngươi phá hỏng.
Ta đói bụng là có thể ăn sống cả con bò đó nha.
Trầm Tiêu, ta trừ huynh 15 điểm!
Bên kia Tạ Phù Chu tưởng ta bị Trầm Tiêu mắng khóc, vung kiếm c.h.é.m về phía đỉnh đầu Trầm Tiêu.
[Khốn kiếp, hắn đang sủa cái gì vậy?]
[Làm nàng rơi hai giọt nước mắt, ta muốn phế hai cánh tay của hắn.]
Hai người lại đánh nhau, ta lo lắng muốn khuyên can nhưng không chen tay vào được, chỉ đành hét lớn: "Hai người đừng đánh nữa…!"
Tiểu sư muội áo trắng không biết từ đâu chui ra, thở hổn hển dựa vào người ta.
"Sư tỷ, tỷ chạy nhanh quá, chúng ta đuổi theo một ngày một đêm cũng không đuổi kịp."
Ta cười áy náy với nàng ấy, còn đang nghĩ xem nên giải thích việc cứu nhầm người thế nào thì sư muội đã ôm chầm lấy ta.
"Vì cứu ta và sư huynh, tỷ không tiếc liều mạng, suốt đêm cõng người đi xa chúng ta ba trăm dặm, sư tỷ, tỷ thật sự... hu hu..."
Ta nghe rõ tiếng răng hàm sau của mình nghiến ken két.
"Cho nên, tại sao, Trầm sư huynh, lại mặc đồ đen?"
Sư muội vẻ mặt hớn hở như đang buôn chuyện.
"Áo trắng làm lộ da đen, vì màu da nên sư huynh đương nhiên thích mặc đồ đen hơn."
Nàng ấy lanh lảnh gọi tên ta.
"Hứa Khê sư tỷ, tỷ thích sư huynh như vậy, sao ngay cả chuyện này cũng không biết?"
Đầu óc ta lập tức trống rỗng như lông ngỗng.
Thật hoang đường, giống như bài toán tính toán tỉ mỉ rồi tính ra trên xe buýt chỉ có 0.5 người vậy.
Hứa Khê, là mối tình đầu của nam chính Trầm Tiêu này, cũng là vị đạo lữ đầu tiên.
Đúng vậy, là vị đầu tiên, phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi.
Người biết chuyện thì cho rằng nàng ấy gả cho Trầm Tiêu, người không biết chuyện thì cho rằng nàng ấy gả vào lãnh cung.
Toàn tâm toàn ý làm nữ nhân đứng sau Trầm Tiêu, nàng ấy rõ ràng là Kim Đan kỳ, nhưng vì Trầm Tiêu mà cam tâm tình nguyện dừng tu vi, đem linh đan, pháp khí, linh thú tốt nhất dâng cho hắn, cuối cùng vì linh kiếm mà Trầm Tiêu đoạt được, hiến tế cả thân thể và m.á.u huyết của mình.