Phản Diện Vứt Hết Liêm Sỉ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-23 23:50:52
Lượt xem: 709
Ánh trăng xuyên qua khe đá, chiếu sáng đôi mắt trong veo của Tạ Phù Chu.
Hắn đè ta lên tảng đá, hàng lông mày thanh tú, ôn nhu như nước mùa xuân.
"Huynh muốn làm gì?"
Ta hỏi thẳng vào lòng bàn tay hắn, tay hắn vừa chạm vào môi ta, vành tai đã đỏ ửng như máu.
[Ta muốn gặp nàng, nàng đã hôn ta, phải chịu trách nhiệm với ta.]
Hắn nghĩ vậy trong lòng, nhưng lại lấy từ túi trữ vật ra một con thỏ nướng còn đang bốc khói.
"Ta đã hứa rồi, sẽ nướng lại cho nàng."
Ta cảm động không thôi, nắm lấy tay hắn.
"Huynh đi theo ta."
Tay Tạ Phù Chu bị gió đêm thổi qua, lạnh ngắt.
Hắn ngoan ngoãn đi theo ta, nội tâm lại đang dậy sóng.
[Tay nàng thật ấm áp, ta muốn nắm mãi.]
[Làm sao để cho nàng biết, ta thích nàng nhiều như thế nào?]
Ta dừng lại một chút, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
"Thỏ nướng của huynh rất thơm, hương vị đặc biệt ngon, ta rất thích!"
Tạ Phù Chu không nói gì, ta nghe thấy tiếng tim hắn đập thình thịch như muốn nổ tung.
[A... Nàng đang khen ta, ta sắp ngất rồi.]
Trên đỉnh núi hoang vắng, ta bấm pháp quyết nhóm lửa, sau đó lấy từ trong lòng ra hai củ khoai lang ném vào.
Mùi thơm dần lan tỏa, ta bới đống lửa, đưa khoai lang nướng cho Tạ Phù Chu.
"Lấy đào báo mận, huynh thử khoai lang của ta xem."
Lớp đường của khoai lang nướng chảy ra, bóc vỏ ra vàng óng còn bốc khói, mùi thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi.
Hắn lập tức cúi đầu cắn một miếng, bị bỏng một chút, rồi lại tiếp tục ăn.
"Ngon."
Nghĩ đến cuộc trò chuyện nghe lén trước đó, những ngày tháng trước đây của hắn là tranh giành thức ăn với chó hoang, bị người ta coi như nô lệ, sau đó trốn khỏi tông môn.
[Khoai lang nướng của nàng ngọt ngào như nàng vậy.]
[Đây là thứ ngon nhất mà ta từng ăn trong đời.]
[Nàng ngồi bên cạnh ta thật tốt đẹp, thật muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.]
Ánh lửa đỏ rực, soi rõ lời độc thoại bi thương của hắn.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng chua xót vô cùng.
Gió đêm thổi bay tay áo của Tạ Phù Chu, trên cổ tay thanh tú của hắn là một vết thương vẫn còn đang rỉ máu, là vết thương do kiếm khí gây ra trước đó.
Ta lập tức lấy ra linh dược mà tông môn đã ban thưởng trước đây, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bôi lên cho hắn.
Tạ Phù Chu như bị ai điểm huyệt, không dám động đậy, cũng không dám quay đầu nhìn ta.
[Nàng chỉ đối xử với mình ta như vậy là tốt rồi.]
Nghĩ vậy trong lòng, nhưng vành tai hắn lại đỏ ửng, hai má cũng ửng hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dien-vut-het-liem-si/chuong-4.html.]
"Nam nữ thụ thụ bất thân, sau... sau này nàng đừng tùy tiện hôn người khác."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, cong mắt tinh nghịch.
"Vậy còn huynh, cũng không được hôn sao?"
Hừ, là ai lúc nãy trong lòng nói muốn hôn ta mãi mãi!
Tạ Phù Chu nắm chặt ngón tay, xấu hổ cúi đầu.
"Ta có thể hôn, nhưng nàng không được hôn người khác nữa."
Đối diện với khuôn mặt tuấn tú này, ta rất khó để không tim đập nhanh.
"Ta có hôn người khác hay không, thì liên quan gì đến huynh?"
Ta vừa dứt lời, hắn liền cau mày đau đớn, ôm n.g.ự.c vẻ mặt thống khổ.
Hai mắt đỏ ngầu, ma văn dần dần nổi lên, từng sợi ma khí tràn ra.
Hình như đã hình thành phản xạ có điều kiện, ta vừa nhìn thấy ma văn liền tự động nâng mặt hắn lên.
Đến khi hoàn hồn, môi đã áp sát vào nhau.
Nụ hôn nhấn chìm ma khí đang xông lên cuồn cuộn.
Hắn đưa tay đỡ lấy gáy ta, đôi môi nóng bỏng bao phủ lấy ta, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng rực.
Với sự bá đạo không cho phép từ chối, từng chút một nắm lấy ngón tay ta, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau.
Ta bị hôn đến mức không nói nên lời.
Ma khí tiêu tan, Tạ Phù Chu vuốt lại lọn tóc rối của ta.
Trông có vẻ bình tĩnh, nhưng mặt lại đỏ bừng.
"Nàng đã hôn ta, thì phải chịu trách nhiệm với ta, ta là của nàng rồi."
Nhưng trong lòng hắn lại đang trả lời câu hỏi vừa rồi.
[Ta chính là muốn quản.]
[Nàng là của ta.]
[Sau này ta muốn hôn nàng mỗi ngày, để nàng không còn thời gian đi hôn người khác nữa.]
Ta nghe mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng lại mềm nhũn.
"Huynh nói cho ta biết trước đi, ma khí trên người rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Tạ Phù Chu lập tức ủ rũ cụp mi xuống, sau đó chớp chớp mắt tiến lại gần ta.
"Ta cũng không biết, nhưng chỉ cần bị nàng hôn, ta liền có thể khống chế được ma khí."
Hắn không dám nói nửa câu sau, chỉ dám hỏi trong lòng.
[Vậy có thể hôn ta thêm lần nữa không?]
Ai mà hiểu được, ta căn bản không thể chống cự lại sự rung động này.
Nâng mặt hắn lên, ngay lập tức hôn chụt chụt mấy cái, hôn đến nỗi khóe môi hắn cong lên.
Trong cốt truyện, Tạ Phù Chu chỉ là một phản diện xuất hiện chớp nhoáng, từ nhỏ lang thang, phản bội sư môn, c.h.ế.t trong trận quyết đấu với nam chính Trầm Tiêu.
Về quá khứ của hắn không hề được nhắc đến, nhưng ta lại rất muốn biết.
Tạ Phù Chu không có ý định giấu giếm điều gì, hắn lặng lẽ đưa ngón tay chạm vào ngón tay ta:
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Năm ta mười hai tuổi, khi kiểm tra linh căn, bọn họ đã phát hiện ra Thiên Sinh Kiếm Cốt của ta."