Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phúc hắc đích nữ muốn hòa ly - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-26 18:53:18
Lượt xem: 5,891

Ta chỉ nhỏ giọng nói một câu: "Không phải trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh sao?"

Trần Vận Lễ ở bên cạnh liền trừng mắt nhìn ta, hận không thể nuốt sống ta.

Thứ tỷ ở bên cạnh đau lòng ôm nó an ủi, nhỏ giọng nói bên tai nó: "Thật đáng thương, vẫn là có đại di mẫu thương con..."

Trần Vận Lễ quay đầu vùi vào lòng thứ tỷ khóc lớn: "Con muốn mẫu thân!"

Lời vừa nói ra, không khí trong phòng nhất thời trở nên vô cùng kỳ quái, mẫu thân Trần Du dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ta, như muốn tìm kiếm chứng cứ ngược đãi cháu trai từ trên người ta.

Đêm đó, mẫu thân Trần Du viết thư cho đại ca Trần Du đang kinh doanh ở kinh thành.

Lúc đó, Trần Du vừa mới từ học viện dọn về Trần gia, chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi hương vào năm sau.

Mẫu thân Trần Du lấy lý do là không muốn ảnh hưởng đến việc thi cử của Trần Du và chuyện con cái của vợ chồng ta, nên đã đón Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi về chỗ bà.

Thân thể bà vốn không tốt, căn bản không thể nuôi dạy trẻ con, huống chi là hai đứa.

Lúc đầu, thứ tỷ còn lấy cớ sợ mẫu thân Trần Du vất vả, ba ngày hai bữa lại đến viện của bà giúp đỡ chăm sóc bọn trẻ, sau đó dứt khoát chuyển đến viện của bà để tiện chăm sóc.

Trần Du từ học viện trở về, mỗi ngày đều đến viện của mẫu thân để vấn an, sau này đọc sách mệt mỏi cũng chạy đến viện của bà, dường như ở đó có thuốc bổ, mỗi lần từ chỗ bà trở về đều sảng khoái tinh thần.

Có lần ta lén đi theo, liền thấy Trần Du, thứ tỷ cùng hai đứa nhỏ Vận Lễ, Vận Nghi vây quanh mẫu thân Trần Du nói cười vui vẻ, thứ tỷ dịu dàng mỉm cười, bưng trà đưa bánh cho mọi người, còn ân cần đút bánh vào miệng Trần Du, cứ như hắn ta bị tàn phế không có tay vậy.

Nhìn cảnh tượng cả nhà hòa thuận vui vẻ, ta cũng bị cảm động sâu sắc, khóe miệng không khỏi giật giật, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

9

Nhìn Trần Vận Lễ dẫn theo Trần Vận Nghi hùng hổ xông vào phòng ta trách cứ, kể tội ta, ra vẻ muốn bênh vực thứ tỷ.

Ta chỉ cảm thấy buồn cười: "Lễ nhi, con có biết không, con là một đứa trẻ có năng khiếu đọc sách, con còn giỏi hơn nhị thúc của con, lời con vừa trách mắng thẩm thẩm, thật là xuất khẩu thành thơ, xứng đáng là một bài hịch văn hay."

Có lẽ Trần Vận Lễ không ngờ ta lại nói như vậy, nhất thời ngây ra, mặt đỏ bừng: "Đó... Đó là do tiên sinh mới dạy tốt."

"Ừ." Ta gật đầu, "Học hành thì không tệ, nhưng cách làm người thì con còn phải học hỏi thêm."

Ta không muốn nghe Trần Vận Lễ lải nhải nữa, bèn nhìn sang Trần Vận Nghi đứng sau lưng nó.

Trần Vận Nghi từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, không vui cũng không giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuc-hac-dich-nu-muon-hoa-ly/chuong-4.html.]

Ta vẫy tay, gọi con bé đến.

"Con nghĩ như thế nào?" Ta dịu dàng hỏi, con bé biết ta đang hỏi chuyện thứ tỷ.

Phải nói là ta đối với Trần Vận Lễ luôn nghiêm khắc, nhưng đối với Trần Vận Nghi lại rất bao dung.

Con bé không giống nam nhi, sau này phải gánh vác gia đình, con bé chỉ cần phân biệt phải trái, sau này gả đi không bị người ta bắt nạt là được.

Vì vậy, tuy rằng con bé cũng học hành cùng Trần Vận Lễ, nhưng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ta còn đặc biệt mời sư phụ đến dạy con bé cầm kỳ thi họa và nữ công.

Nhưng thứ tỷ lại nói, nữ tử nhất định phải biết một, hai điệu múa, như vậy mới có thể dáng người thướt tha, nhẹ nhàng, giữ được trái tim của trượng phu.

Ta không khỏi cười thầm trong lòng, Lưu di nương năm đó ở nhà không ít lần dạy nàng ta múa hát.

Vì vậy, thứ tỷ thường xuyên dạy tiểu cô và Trần Vận Nghi nhảy múa, còn thường xuyên cố ý chọn lúc Trần Du đi ngang qua.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Trần Vận Nghi đối với chuyện này không có thái độ gì, không phản đối cũng không biểu hiện thích thú.

Lúc này thấy ta hỏi, con bé ngẩng đầu nhìn ta, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng ta, khẽ nói: "Xin lỗi nhị thẩm."

Ta hiểu rõ trong lòng, gật đầu, coi như chấp nhận lời xin lỗi của con bé.

"Hai đứa về trước đi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ lại."

Ta phẩy tay, Tiểu Đào liền đẩy hai đứa ra khỏi cửa.

10

Nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ biến mất, Tiểu Đào nhịn không được mắng: "Ngươi xem nhà giàu có thế gia đều là những kẻ vong ân bội nghĩa, tiểu thư, người hãy sáng mắt ra đi, người đây là rơi vào ổ sói rồi, cả đám đều là sói mắt trắng."

Đang nói, nha hoàn Xuân Thước từ ngoài cửa đi vào, ghé tai ta nói nhỏ vài câu, ta nhíu mày: "Chưởng quầy Chu nói thế nào?"

"Chưởng quầy Chu nói, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, hai, ba mươi cửa tiệm ở Hà Gian đều bị người ta giở trò, muốn xử lý cũng không khó, chỉ là kẻ đứng sau..."

Tự nhiên ta biết kẻ đứng sau là ai, chỉ là hiện tại không thích hợp đánh rắn động cỏ.

"Không chỉ không thể đánh rắn động cỏ, mà còn phải cho nàng ta thêm chút ngon ngọt. Mấy chục trang trại ở Long Nam và Giang Bắc kia cũng đưa hết cho nàng ta, chuyện này để Ngô quản gia đi làm, bên đó hắn ta quen thuộc nhất."

Đúng rồi, ta còn phải viết một phong thư cho lão gia đang làm quan trên kia, không biết gió bên gối của Lưu di nương thổi đến đâu rồi, ta phải hợp tác với bà ta một chút mới được.

Loading...