Quý Cô Ma Nữ Sống Trong Gương Của Tôi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:08:06
Lượt xem: 94
7.
Sau khi ký hợp đồng, tôi và Giang Duyệt rời khỏi nhà m a.
Về đến nhà, tôi đưa cho cô ấy một tấm thẻ ngân hàng: “Đây là thẻ của tôi. Sau này, ông chủ Tạ sẽ chuyển tiền lương cho cô. Mật khẩu là XXXXXX. Tôi lập một tài khoản mua sắm cho cô, về sau cô muốn mua cái gì thì cứ trực tiếp dùng thẻ này…”
Tôi còn muốn bàn bạc với cô ấy về việc chi tiền làm phim k i n h d ị ngắn, nhưng Giang Duyệt vừa cầm tấm thẻ đã lắc đầu.
Tôi không hiểu: “Sao vậy?”
Cô ấy buồn bã nói: “Không muốn.”
“Không muốn tấm thẻ này sao?” Tôi nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Đây là thẻ lương của cô, cô tự cầm lấy…”
“Không muốn!” Giang Duyệt nhìn tôi, cố chấp đẩy thẻ qua cho tôi: “Anh cầm, anh dùng.”
Tôi: “Vậy lúc cô muốn mua gì đó thì sao?”
Cô ấy thấp giọng đáp: “Anh… anh mua.”
Một lát sau, giọng cô ấy càng nhỏ hơn: “Anh cầm… anh mua cho tôi.”
Lòng tôi như bị thứ gì đó khe khẽ chạm vào. Tôi nhìn cô ấy, không khỏi cong mắt, lần đầu tiên gọi tên cô ấy, rất, rất nhẹ: “Duyệt Duyệt.”
Như thể bị sốc, đôi mắt cô ấy mở to, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi hỏi: “Cô muốn nuôi tôi sao?”
Ông chủ Tạ nói đúng, khuôn mặt Giang Duyệt đã sạch sương đen được hơn phân nửa. Lúc này, tôi có thể trông thấy gò má nhợt nhạt của cô ấy dần ửng hồng.
Cô ấy không trả lời mà chỉ nhìn tôi. Khi nét mặt tươi cười của tôi ngày càng đậm, cô ấy “vù” biến mất. Tôi chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô ấy bồng bềnh dưới đáy gương, hệt như một cô bé thẹn thùng đang ngồi xổm, lén nhìn tôi qua gương.
Thẻ ngân hàng đặt trên bồn rửa tay. Tôi rũ mắt nhìn một chốc rồi nhịn cười cất đi.
Sau đó, tôi cũng ngồi xổm xuống tựa như đang đối diện với cô ấy: “Duyệt Duyệt thật tốt.”
“Vù”, vài lọn tóc kia bốc hơi thần tốc.
Cô ấy lại trốn nữa rồi.
Kế hoạch quay video ngắn đang tiến triển khá suôn sẻ.
Trên mạng cũng có vài người gọi là “Blogger thần bí học” thường tổ chức các “Đại hội thử thách can đảm”, bao gồm việc thám hiểm một số nhà m a và nghĩa trang tương đối có tiếng tăm.
Phong cách video của họ rất dễ bắt chước. Đa số đều là kiểu “bất ngờ quay phắt người lại”, “màn hình đột nhiên tối đen”, “bóng m a hiện thân”, hoặc là người kỳ lạ nào đó xuất hiện trong ảnh, đại loại thế. Dù gì bản thân Giang Duyệt đã là m a, buổi tối tôi đi cùng cô ấy đến những con hẻm khác nhau quay một ít tư liệu. Sau khi cắt xong, tôi đăng lên các tang web lớn bằng tài khoản mới tạo.
Không có nhiều người thích loại video ngắn này nhưng số lượng lại rất ổn định, đều đặn lướt nội dung tương tự mỗi ngày. Vì thế cho nên, mặc dù chân ướt chân ráo và tần suất xuất hiện không cao, nhưng tôi vẫn đạt được hàng nghìn lượt truy cập trong quãng thời gian ngắn từ lúc hoạt động. Tiếp đó, vài bình luận xuất hiện bên dưới video ngắn của tôi.
[Vỡi, hơi rén rồi nha!]
[Các vị huynh đài làm sao quay được cái này vậy? Coi cả buổi cũng không thấy sơ hở, huynh đài nào vào giải thích hộ cái.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quy-co-ma-nu-song-trong-guong-cua-toi/chuong-7.html.]
[Ui… Tôi sợ tới nỗi ôm bạn gái cứng ngắc…]
[Hiệu ứng đặc biệt thật ghê nhỉ, có điều hướng đi hơi cũ, hy vọng blogger quay gì đó mới mẻ hơn chút nhé!]
[Chắc sẽ nổi đó.]
[… Sao càng xem tôi càng thấy giống con hẻm dưới nhà vậy…]
Bởi hiệu quả quay phim khá tốt, tôi đã cảm ơn ông chủ Tạ ngay hôm sau. Anh ấy vẫn đeo cặp kính râm và ngồi trong quán trà uống trà giữa ban ngày, bộ dạng thì lờ đờ nhưng cuối cùng cũng thêm wechat của tôi, còn thẳng thắn nói về sau có chuyện gì có thể lên wechat hỏi anh ấy.
Lượng người xem trực tuyến của các video ngắn tăng lên rất ổn định. Gương nhỏ mua cho Giang Duyệt rốt cuộc cũng tới tay.
Ở đây có một rổ Pandas
Trước khi đưa Giang Duyệt đi làm, tôi hỏi cô ấy: “Có muốn quà gì nữa không?”
Giang Duyệt có chút mù mờ nhìn tôi. Đám sương đen đã tan hơn phân nửa, còn một mảng nhỏ đọng lại trên cằm cô ấy, vừa khéo che phủ đôi môi. Đúng như tôi dự đoán, sau khi bức tranh mosaic được bóc ra, cô gái nhợt nhạt trong gương có đường nét thanh tú, đôi mắt trong trẻo, tóc đen mềm mại, trông cực kỳ đáng yêu.
Cô ấy nói: “Không cần quà.”
Tôi hỏi: “Tại sao?”
Cô ấy hơi bối rối: “… không có ngày lễ…”
“Không liên quan gì tới lễ lộc cả.” Tôi nhìn cô ấy: “Cô thích cái gì? Tôi muốn tặng cho cô.”
Hình như cô ấy hơi kinh ngạc, đôi mắt đột nhiên mở to, nhìn tôi chằm chằm. Sau đó chóp tai bất ngờ đỏ ửng. Cô ấy ôm tai, bỗng ngồi xụp xuống, chỉ lộ ra đôi mắt mơ màng.
Tôi dở khóc dở cười, nhưng vẫn cong mắt, cúi người: “Sao lại trốn nữa rồi?”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, lặng lẽ duỗi tay, lòng bàn tay trắng ngần xòe ra như một đóa hoa. Tôi suy nghĩ, ngập ngừng đặt gương nhỏ vào lòng bàn tay cô ấy: “Muốn cái này à?”
Cô ấy thì thầm đáp rồi nói rất khẽ: “Đủ rồi.”
Tôi không nghe rõ lắm: “Chỉ cần gương thôi sao?”
“Ừm.” Giang Duyệt ôm gương nhỏ vào lòng, nhỏ nhẹ: “Chỉ cần cái này là đủ rồi.”
Thích Lục Thần đến vậy ư?
Lòng tôi chua xót, vài giây sau lại thấy mình có vấn đề và thầm tự mắng. Tôi đưa Giang Duyệt ra ngoài quay video ngắn, tiện thể liên lạc với ông chủ Tạ về việc Giang Duyệt đi làm vào hôm sau.
Giang Duyệt không có vẻ chống đối việc đi làm. Dường như cô ấy rất thích bầu không khí ở nhà cổ Lâm gia, đến nỗi khi tôi dặn dò cô ấy đợi tôi đến đón vào buổi tối, cô ấy thậm chí nghe chưa hết đã vội vàng tiến vào gương đồng.
Tôi thấy hơi bất lực nhìn sang ông chủ Tạ đang cho hai tay vào túi tựa hồ không quan tâm, chỉ đành nhờ cậy anh ấy chăm sóc tốt cho Giang Duyệt.
“Yên tâm đi.” Ông chủ Tạ xua tay: “M a bao lớn rồi, còn đi lạc được à?” Dứt lời, anh ấy lại nhìn tôi một lượt, nói đầy ẩn ý: “So với cô Giang của cậu, chi bằng cậu Lục lo cho bản thân mình đi.”
Tôi thấy kỳ quái. Lo cho chính mình? Tôi có cái gì cần phải lo à?
Cho đến tận giờ nghỉ trưa, rốt cuộc tôi cũng hiểu được ý của ông chủ Tạ. Bạn học quay phim tôi liên lạc lần trước bất ngờ gửi cho tôi bốn, năm tin nhắn và mỗi một tin đều khiến tôi ớn lạnh cả sống lưng.
[Tử Minh, tài khoản tên “M a gương” trên Douyin là của cậu phải không?]
[… Cậu nói thật cho người bạn học cũ này biết đi, có phải cậu đụng vào thứ không sạch sẽ gì rồi không?]