Sói Con Của Ta - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-19 07:37:29
Lượt xem: 2,645
Thế sự khó lường.
Sáng hôm sau, ta vẫn còn ngái ngủ, nhìn thấy vạt áo màu đen kia, giật mình tỉnh táo lại.
“Tưởng Phú!” Ta nhỏ giọng kinh hô.
Vị tướng quân mặt mày không vui liếc nhìn thiếu niên đang mở mắt lười biếng bên cạnh giường, nhịn rồi lại nhịn, nghiến răng nói: “Là thuộc hạ sai lầm, lại giao điện hạ cho bộ lạc này chăm sóc.”
“Không, không có.” Ta hiếm khi không biết phải đáp lại thế nào, cuống quýt chuyển chủ đề: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Đến thảo luận với… đồng minh của điện hạ,” Tưởng Phú dừng lại một chút, tiếp tục nói, “… Đồng thời bẩm báo tiến trình kế hoạch cho điện hạ khụ khụ khụ…”
Ta nhảy xuống giường, quan tâm hỏi: “Bệnh ho khan nghiêm trọng như vậy sao?”
“Không sao.”
Y phất tay, sau đó lấy từ trong n.g.ự.c ra một gói giấy nhỏ có chút nhăn nheo, hơi luống cuống nói: “Đã lâu không được ăn bánh sơn tra của tiệm Lý Ký rồi nhỉ?”
Anan
Ta cúi đầu nhận lấy, lại bắt đầu cảm thấy ủy khuất không rõ lý do, nhưng lại không biết nói gì.
“… Đi bàn chuyện đi, Tưởng Phú,” Ta siết chặt tay, nhỏ giọng nói, “Vị trí của Lận Thần ngồi quá cao, quá lâu rồi, nếu không kéo nàng ta xuống, ta sẽ phát điên mất.”
“… Vâng.”
....
Trong triều, Thất hoàng tử Lận Dục không biết vì sao lại đột nhiên làm khó Lận Thần, tranh thủ thời gian cho Tưởng Phú nghỉ ngơi. Bây giờ, nhân chứng đã được bí mật bảo vệ, chuẩn bị vào kinh.
Mà bên phía thảo nguyên, A Vân Hách đang ở thế giằng co với mấy người huynh đệ của hắn. Phát động chiến tranh thì dễ, nhưng muốn vừa đánh trận vừa bảo đảm cuộc sống của người dân gần như là chuyện viển vông, vả lại nếu muốn cùng lúc phòng bị Lương quốc phía sau, lại càng khó khăn hơn.
Nói cho cùng, A Vân Hách cần một đồng minh thực sự nắm quyền - Thái tử.
Chỉ cần có được sự ủng hộ của Thái tử, A Vân Hách phát động nội chiến sẽ không còn nỗi lo về sau, việc hồi phục thảo nguyên sau chiến tranh cũng không cần phải lo lắng.
“Lận Dục sao…” Ta nhìn Tiểu Yến đang bận rộn bên ngoài cửa sổ suy nghĩ.
“Cũng không biết Thất hoàng tử có đáng tin hay không.” Tưởng Phú nhíu mày nói.
“Công chúa nghĩ sao?” A Vân Hách đột nhiên hỏi ta.
Ta nhìn hắn một cái, biết trong lòng chúng ta đều nghĩ giống nhau, không khỏi cười khẽ: “Vào kinh đi.”
Tưởng Phú lắc đầu, “Điện hạ, ta đã sắp xếp người rồi, mấy ngày nữa sẽ đưa người đến Giang Nam.”
“Ta không đi.”
“Nàng ấy không đi.”
Ta và A Vân Hách đồng thời lên tiếng.
Tưởng Phú không đồng ý, trầm giọng nói: “Đây là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/soi-con-cua-ta/chuong-12.html.]
“Nhưng mà Tưởng Phú, mẫu thân ta muốn đến Giang Nam như vậy, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy.” Ta dừng lại một chút, lạnh lùng nói, “Là ai, khiến bà ấy cả đời này, đều không được nhìn thấy Giang Nam chứ?”
Tưởng Phú muốn nói lại thôi, cuối cùng đau khổ nhắm mắt lại.
“Con gái của bà ấy, không thể đến Giang Nam được nữa rồi, Tưởng Phú,” Ta thở dài, “Chờ sau khi xong việc, chúng ta cùng nhau đến thảo nguyên đi.”
“Sống một cuộc sống tốt đẹp mà mẫu thân ta cả đời này đều chưa từng được sống.”
“… Được.”
.....
Ta tạm biệt A Vân Hách, cùng Tưởng Phú lên đường trở về kinh thành.
Tiểu Yến đi theo, trên đường rất ít nói.
Bọn họ ngày đêm thay phiên nhau đánh xe, càng ngày càng mất tinh thần.
Cuối cùng sau khi vào kinh, Tưởng Phú an bài chúng ta ở một quán trà.
Đây là sản nghiệp ngầm của y, người trong người ngoài đều là người của y, vô cùng an toàn.
Bên ngoài cửa sổ lại rơi mưa tí tách, ta nằm trên giường êm, nhìn Tưởng Phú đi đóng cửa sổ.
“Tưởng Phú, năm nay ngươi, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Điện hạ, đã bốn mươi mốt tuổi rồi.”
Nói xong, y không nhịn được ho khan mấy tiếng, ta bèn không hỏi nữa.
“Điện hạ sắp mười tám tuổi rồi,” Tưởng Phú lại mở lời, “Thảo nguyên cũng không tệ, đủ tự do.”
“Tự do.” Ta gật đầu.
“Tự do là tốt rồi…” Y thở dài nói, “Công chúa đã lớn rồi.”
“Công chúa, tùy ý một chút, vui vẻ một chút… Đi xa một chút đi.”
Ta cảm thấy bất an, luôn cảm thấy lời nói của y có ẩn ý, câu nào cũng không nhắc đến A Vân Hách, nhưng chữ nào chữ nấy đều là thảo nguyên.
Ta không quen lắm, lấy quyển du ký che mặt, che giấu sự xấu hổ khó hiểu, chuyển chủ đề nói: “Ngày kia hẹn gặp Lận Dục?”
“Phải.”
“Ta biết rồi.”
Ta lộ ra đôi mắt, vừa hay nhìn thấy Tưởng Phú đang nhìn ta, mỉm cười nhạt.
“Xuống đi.” Ta nhỏ giọng nói.
“Vâng.”