Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sói Con Của Ta - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-19 07:37:30
Lượt xem: 2,713

Mưa mấy ngày nay lúc có lúc không, hôm nay càng lớn hơn, ta khoác áo dày, ôm lò sưởi, vẫn cảm thấy lạnh.

“Hoàng muội thân thể yếu ớt, lặn lội đường xa thật sự vất vả.”

Lận Dục thản nhiên rót trà cho ta, giọng nói ôn hòa, khóe môi hơi nhếch lên.

“Ừ,” ta thản nhiên thừa nhận, ác độc nói, “Vốn dĩ ta không cần phải vất vả, Lận Thần c.h.ế.t sớm một ngày, ta liền thoải mái sớm một ngày.”

Con cáo già đối diện cười rộ lên, ánh mắt hơi cong lên, “Đúng vậy, Hoàng tỷ, sao… Vẫn chưa c.h.ế.t chứ.”

Ta nhấp một ngụm trà nóng làm ấm cổ họng, không tiếp lời.

“Hoàng muội luôn sẽ giữ lại một chút đường lui trong tay, đúng không?”

“Đã là đường lui, tự nhiên chỉ có thể cho bằng hữu nhìn thấy, Hoàng huynh, huynh nói xem?”

“Thập thất, tranh giành cho bản thân, hay là tranh giành cho hắn?”

“Đều tranh giành,” Ta đặt chén trà xuống, phát ra một tiếng giòn tan, từng chữ từng chữ nói: “Đều muốn.”

Lận Dục bật cười thành tiếng.

“Sao không phải là vị đồng minh khác của muội muội đến nói chuyện với ta?”

“Hoàng huynh, tâm địa của huynh quá xấu xa,” Ta giả vờ cười nói, “Nhỡ may làm bị thương sói con nhà ta thì phải làm sao bây giờ?”

Hắn chỉ cười không nói.

“Lần trước, Tiểu Yến chỉ nói mấy câu đã khiến hắn một mình chạy mấy chục dặm vào ban đêm, suýt chút nữa bị thương, lần này ta sao dám để hắn đến gặp chủ nhân của Tiểu Yến chứ, đúng không?”

“Tiểu Yến ở trong lồng của Hoàng muội.”

Anan

“Nhưng nàng ấy nghe theo tiếng huýt sáo của Hoàng huynh.”

Lận Dục cũng nhấp một ngụm trà, cụp mắt mỉm cười.

Một lát sau,

“Được,” hắn đặt chén trà xuống, “An Hòa, trong ấm này, nên thêm chút trà mới rồi.”

Trong lòng ta hơi an tâm.

“Để hắn vào đi.”

Ta giật mình, “Ai?”

Chưa kịp để đối phương trả lời, cửa đã bị đẩy ra, mang theo lực đạo không nhỏ, cho thấy tâm trạng của người đến không được thoải mái.

“A Vân Hách?!”

Sói con tóc mai hơi ướt, ánh mắt không thiện cảm đánh giá Lận Dục.

“An Hòa, Hoàng huynh còn có việc, xin phép cáo từ trước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/soi-con-cua-ta/chuong-13.html.]

“… Đi thong thả.”

Ta tiễn hắn ra cửa, sau khi ra khỏi cửa, lại bị người nào đó thử kéo tay áo, ta bèn dừng bước.

Ta đột nhiên nhớ ra, hình như A Vân Hách không quen biết Lận Dục, có lẽ là coi hắn như tình địch.

Sau khi Lận Dục đi xa, A Vân Hách không cho ta nhiều cơ hội giải thích, gần như là ngay sau đó, hắn kéo ta vào phòng, xoay người ôm eo ta ép vào cửa.

Hắn ôm rất chặt, vùi chóp mũi vào cổ ta, ngửi ngửi, giống như chó con được nuôi trong nhà kiểm tra xem có mùi lạ bên ngoài hay không, lộ ra một mùi vị bắt gian.

Ta cảm thấy hơi ngứa, theo bản năng đưa tay lên chắn, lại bị hắn hôn mấy cái vào lòng bàn tay, sau đó bị nửa cưỡng ép đặt lên cổ hắn.

“A Vân Hách, sao ngươi lại đột nhiên đến…”

Ta còn chưa nói xong, A Vân Hách nâng một tay lên đỡ gáy ta, lòng bàn tay khô ráo như mang theo lửa, môi rơi xuống cổ ta, dưới tai ta một cách mất trật tự, hơi thở hắn hỗn loạn, ta vùng vẫy muốn tiếp tục hỏi, lại bị nhiệt độ bên tai thiêu đốt đến mức eo mềm nhũn.

“Công chúa…”

Giọng nói của A Vân Hách khàn đến mức không ra hình dạng, xâm lược và chiếm hữu gần như muốn hóa thành thực chất, hơi thở của hắn chui vào tai ta, nóng đến mức ta phải nghiêng đầu đi.

“Hôm nay… Người đã gặp ai?”

Thiếu niên mang theo ghen tuông trong sự tàn nhẫn của mình, cố nén, nghiến răng không dám nổi giận, răng nanh móng vuốt luôn thu lại gọn gàng khi đối diện với ta, nhưng lúc này gần như là không thể che giấu nỗi ủy khuất trong lời nói, nghe mà lòng người mềm nhũn.

Ta không nỡ,

Bèn nhỏ giọng dỗ dành hắn: “Không gặp ai cả, chỉ gặp ngươi thôi.”

“Ừ…” A Vân Hách thở dồn dập, vội vàng hôn lên, day day bên môi ta, ánh mắt u ám, “Yêu ai nhất?”

“A Vân Hách…” Ta thều thào thốt ra mấy âm tiết không rõ ràng, “Yêu A Vân Hách nhất.”

Hình như bị câu nói này làm cho vô cùng vui vẻ, A Vân Hách cười thỏa mãn, như mãnh thú được vuốt lông, lại vùi mặt vào cổ ta, nũng nịu nói: “Công chúa… hôn hôn…”

Bàn tay sói con này bắt đầu cởi thắt lưng, ta vội vàng tỉnh táo lại từ cơn mê loạn, quát khẽ: “A Vân Hách, Tưởng Phú bọn họ còn đang đợi đấy!”

Sói con lại bắt đầu ủy khuất, ậm ừ muốn dây dưa thêm.

Ta vội vàng đẩy hắn ra, “Không được làm nũng.”

“Ưm,” Giọng nói của A Vân Hách nhiễm một tầng ý vị khác, “Eo đừng động đậy.”

Ta vội vàng không dám động đậy nữa.

Một lúc sau, hắn trêu chọc: “Còn rất biết lắc eo.”

Ta thẹn quá hóa giận cắn một cái vào vai hắn, hắn cười thành tiếng, trầm thấp, mang theo dục vọng.

“Công chúa,” hắn ngẩng đầu lên, chạm trán với ta, thở hổn hển nói, “Người chỉ được nuôi một con sói thôi.”

Ta cố ý nói: “Nếu ta nuôi thêm mấy con thì sao?”

A Vân Hách cười đầy ác ý, lộ ra răng nanh nhỏ, địch ý sắc bén,

“Vậy thì sói của người, sẽ cắn đứt cổ họng của bọn họ.”

Loading...