Sói Con Của Ta - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-19 07:37:32
Lượt xem: 1,718
Nhân chứng đã vào kinh.
Chúng ta bí mật đưa ông ta đến chỗ Lận Dục.
Bởi vì Tưởng Phú bị Lận Thần theo dõi quá chặt chẽ, đã phân thân chi thuật.
Cũng có lẽ là vì cuối cùng cũng phát hiện ra Tưởng Phú đã biết chuyện mẫu thân của nàng ta tham ô từ nhiều năm trước, nên bắt đầu rối loạn.
Tưởng Phú năm đó không chỉ biết, còn nói cho mẫu phi ta biết, nếu mẫu phi ta sống lâu thêm một chút, nói không chừng có thể nhanh chóng thu thập đủ chứng cứ cùng với vị thiếu tướng còn trẻ tuổi lúc bấy giờ.
Mà bên phía A Vân Hách lại xảy ra chút ngoài ý muốn,
Bên phía thảo nguyên, Lê Đạt truyền tin nói phát hiện huynh đệ của A Vân Hách dường như có ý đồ, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, bảo A Vân Hách mau chóng trở về.
“Ta sẽ đến cưới nàng.”
Trước khi thúc ngựa rời đi, A Vân Hách lại dùng ngón cái điểm nhẹ lên trán ta, “Thần linh phù hộ tân nương của ta.”
...
Tình hình hai bên ngày càng căng thẳng, mà Tưởng Phú lại bệnh nặng vào lúc này.
Bất ngờ.
Lúc ta canh giữ bên giường y, trong lòng vô cùng trống rỗng, thậm chí còn sợ hãi.
Đúng vậy, ta không phải là người chưa từng đối mặt với người bệnh, nhưng ta rõ ràng không giỏi đối mặt với họ.
Đại phu nói thân thể y quá suy nhược, cần nghỉ ngơi rất lâu, có lẽ có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Anan
Ta há miệng, nghẹn rất lâu mới thốt ra một câu hoàn chỉnh: “Lại, lại bốc thêm thuốc đi? Lại… Giúp ta một chút…”
Đại phu lắc đầu rời đi.
Quá đột ngột,
Rõ ràng cách đây không lâu, y vẫn còn khỏe mạnh, mang bánh sơn tra cho ta, hỏi ta có muốn đến Giang Nam hay không.
Ta vùi mặt vào lòng bàn tay, che giấu nước mắt.
Giống như trò đùa vậy,
Mạng người giống như trò đùa vậy.
Quá nực cười,
Quá đáng sợ.
Kẻ đáng c.h.ế.t lại không c.h.ế.t được, người tốt đến cùng cực lại nằm trên giường dựa vào nhân sâm để duy trì sự sống.
“Điện hạ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/soi-con-cua-ta/chuong-14.html.]
Ta ghé sát lại nghe y nói chuyện,
“Đến Giang Nam, ngắm hoa đi.”
Tưởng Phú thở dài, ánh mắt ôn nhu xa xăm, “Mẫu thân người, rất thích hoa.”
“… Ta biết rồi.”
....
Kế hoạch trong triều diễn ra thuận lợi, Lận Dục gần như là chiến thắng áp đảo, thuận lợi đến mức ngoài sức tưởng tượng.
“Phụ hoàng luôn là người nắm giữ bàn cờ.” Lận Dục cười lắc đầu nói, “An Hòa, không phải muội chọn trúng ta, là phụ hoàng, chọn trúng chúng ta.”
Ta có chút mệt mỏi.
Con đường này, sao lại dường như lại biến thành một mình ta đi.
Mệt quá.
…..
A Vân Hách, bỗng mất liên lạc
….
Ta để Tiểu Yến ở lại chăm sóc Tưởng Phú, một mình đến chiến trường mà Lê Đạt nói.
Xác c.h.ế.t la liệt,
Không có A Vân Hách.
Tạ ơn trời đất.
…..
Lê Đạt nói, với năng lực của A Vân Hách, khả năng cao là chỉ bị thất lạc, trước kia cũng từng gặp qua tình huống này, hắn cần dẫn theo tâm phúc đi tìm kiếm đội nhỏ của A Vân Hách.
Nhưng so với điều này, lúc này trong quân đội dần xuất hiện những lời nói không hay, có một bộ phận người cho rằng A Vân Hách đã bỏ rơi bọn họ, quân tâm d.a.o động, đây mới là phần khó giải quyết hơn.
Dù sao thì cuộc chiến thiếu thốn vật tư này, thật sự rất gian nan.
“Công chúa, có lẽ họ có thể sẽ nghe lời công chúa.” Lê Đạt viết trong thư như vậy.
Sao có thể chứ?
Ta siết chặt chuôi đao, lau khô nước mắt.
Công chúa Trung Nguyên, không thể nhận được sự công nhận của thảo nguyên.
Ta phải, dùng một thân phận khác.