Sống lại không còn ngu ngốc - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-13 01:23:11
Lượt xem: 42
Ta tát thẳng vào mặt gã côn đồ ngông cuồng đó.
Từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ cho phép loại người bẩn thỉu như vậy chạm vào mình cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tên côn đồ sửng sờ trong nháy mắt, sau đó tức giận quát: “Con m-ẹ nó mày dám đ-ánh lão tử?”
Ta nhắm mắt lại trong tiếng hét của nương.
Nhưng cơn đau mà ta tưởng tượng lại không đến, ngược lại người phía trước như bị xách lên rồi rơi xuống đất.
Một âm thanh vang lên: “Lễ bộ Tiểu Bùi đại nhân ở đây, ai dám hỗn xược?”
Tiểu Bùi đại nhân? Ta trừng to mắt.
Ngẩng đầu lên nhìn, đứng trước mặt ta là một nam tử mặc đồ đen, tướng mạo tuấn tú, mặt mày lạnh lùng, ở dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ.
Ánh nắng phản chiếu ánh sáng rực rỡ lên vầng trán ngọc của hắn, chớp mắt mọi thứ đẹp đẽ đều bị lu mờ trước mặt người đó.
Đó là tiểu thúc thúc!
Vành mắt ta lập tức đỏ hoe, nhào vào trong n.g.ự.c Bùi Đại tủi thân khóc nức nở:
“Tiểu thúc thúc! Hu hu hu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-khong-con-ngu-ngoc/chuong-6.html.]
Ta cùng tiểu thúc thúc cách nhau chỉ 5 tuổi, từ nhỏ tính tình tiểu thúc thúc đã lầm lì, chỉ có ta thích bám lấy thúc ấy. Dù thúc ấy sinh ra đã cao quý kiêu ngạo, nhưng lại không từ chối sự gần gũi của ta.
Bùi Đại vừa mới liếc mắt, những tùy tùng theo sau lập tức dọn dẹp sạch sẽ đám côn đồ rồi giao thẳng cho quan phủ.
“Có thể buông tay được rồi.”
“Tiểu thúc thúc, sao người lại ở đây?”
Bùi Đại bình tĩnh đáp: “Ngươi có chuyện thì tất nhiên ta sẽ tới.”
Ta sững sờ, chúng ta mắt đối mắt trong khoảng cách rất gần, ta mất tự nhiên mà buông tay ra.
Hắn im lặng nhìn ta cùng nương, trên mặt xẹt qua một chút đau khổ, nói: “Nếu như ngươi bằng lòng thì ta sẽ đưa ngươi về lại tướng phủ. Nhưng nếu ngươi không muốn quay lại, ta cũng có thể sắp xếp cho ngươi…”
Ta từ chối tiểu thúc thúc, nói với thúc ấy ta rất thích cuộc sống bây giờ.
Bùi Đại lặng lẽ nhìn ta chăm chú, gật đầu xong lại nói một câu kỳ lạ: “Sau này đừng gọi ta là tiểu thúc thúc nữa.”
Ta lau nước mắt: “Được thôi, tiểu thúc thúc.”
Bùi Đại: “…”
Bùi Đại than thở: “Ngươi hãy cố gắng bảo vệ bản thân, về chuyện ở đây thì ta sẽ thay ngươi xử lý.”