Ta Làm Gian Tế Bên Cạnh Tướng Quân - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-06-23 17:09:15
Lượt xem: 1,490
6
Chúng ta ẩn nấp trong nhà một hộ nông dân.
Nhà đó có một cô con gái tên Tiểu Liên, năm nay mười lăm tuổi.
Hai vợ chồng già ngày nào cũng lo lắng đề phòng, sợ con gái mình vô duyên vô cớ biến mất.
Vì vậy, ta và Tần Tiêu giả làm đại ca đại tẩu của Tiểu Liên, ở trong nhà nàng, chờ thời cơ bắt kẻ gian.
Các hộ vệ thì mai phục xung quanh.
Màn đêm buông xuống, ta nhìn một cái giường, một cái chăn trong phòng, lâm vào trầm tư.
"Kiều thúc, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ, chúng ta chỉ là giả vờ thôi mà."
Tần Tiêu cởi áo nằm xuống: "Không diễn thật sao lừa gạt được kẻ xấu, Giang Linh Nhi, qua đây."
Ta chỉ có thể nằm xuống bên cạnh Tần Tiêu.
Đêm dài đằng đẵng, hắn vậy mà lại tán gẫu với ta.
"Vết sẹo trên vai nàng khiến ta có cảm giác quen thuộc, có thể hỏi vết sẹo của nàng là..."
Ta sợ Tần Tiêu điều tra ra đầu mối gì đó, vội vàng viện cớ:
"Lúc ta làm công ở nhà cũ, thiếu gia nghịch ngợm, lúc chơi đùa với cây trúc, không cẩn thận đ.â.m vào vai ta, cho nên mới để lại vết sẹo.
"Tướng quân ngàn vạn lần đừng nghe lời tên cao kều kia, cho rằng ta là gian tế!"
Ta không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tần Tiêu.
Chỉ là giọng nói của hắn nghe có vẻ trầm thấp hơn một chút.
"Ngủ đi, nơi này để ta canh chừng là được."
Lời nói của Tần Tiêu dường như có ma lực, khiến mí mắt ta ngày càng nặng trĩu.
"Buồn ngủ quá..." Ta ngáp một cái.
Không đúng, cảm giác này không đúng.
Ta cố gắng nói với Tần Tiêu câu cuối cùng:
"Tướng quân, mê, dược."
Lần nữa tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Tần Tiêu và một đám hộ vệ vây quanh bàn, sắc mặt nghiêm trọng.
Thấy ta tỉnh, Tiểu Cửu cười nhạo ta:
"Giang Linh Nhi, không phải ngươi là y nữ sao, không quen thuộc mùi thuốc mê sao? Sao lại làm ngươi bị mê man vậy?"
Ta vội vàng ngồi dậy, cúi đầu:
"Xin lỗi, là do ta không phát hiện ra điều bất thường, vậy Tiểu Liên thế nào rồi?"
"May là tướng quân phát hiện ra điều bất thường, không trúng thuốc mê của bọn chúng, chỉ tiếc để cho kẻ gian chạy thoát."
"Chúng ta đuổi theo kẻ gian, đến gần Độc Cô Nhai thì mất dấu, tin rằng là do địa hình hiểm trở, khiến bọn chúng dễ dàng ẩn nấp.
"E rằng bọn chúng sẽ còn đến vào tối nay."
7
Bên ngoài cửa sổ xuất hiện mấy bóng đen.
Là bọn chúng đã đến.
May mà ta đã chuẩn bị từ trước, trong đống chai lọ, ta chọn ra một chai có vẻ quen thuộc.
Lần trước muội muội có nói thuốc giải là được đựng trong chai màu xanh lam này đúng không?
Ta uống xong, đưa cho Tần Tiêu:
"Tướng quân, đây là thuốc giải."
Tần Tiêu lại có chút do dự hỏi ta: "Thuốc giải này, tại sao lại khiến người ta đỏ mặt?"
Không ổn rồi.
Ta cảm thấy toàn thân nóng ran.
"Hình như ta uống nhầm thuốc rồi, tướng quân."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Lúc ngẩng đầu lên, mắt ta đã long lanh như nước.
Cơ thể mềm nhũn, chống lên bàn.
Nóng quá.
Ta kéo kéo y phục, muốn bản thân mát mẻ hơn một chút.
Lúc này, đám người xấu phá cửa xông vào.
Tần Tiêu nhanh tay lẹ mắt, dùng chăn quấn lấy ta, ôm ta vào lòng, một bên rút kiếm nghênh chiến với đám người xấu.
Rất nhanh, đám người xấu đã bị Tần Tiêu khống chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-lam-gian-te-ben-canh-tuong-quan/chuong-3.html.]
Mấy tên bên ngoài cũng bị Tiểu Cửu bọn họ bắt giữ.
Chúng ta phát hiện mấy tên xấu xa này, trên lưng đều có hình xăm ngôi sao sáu cánh.
Tần Tiêu nheo đôi mắt sắc bén như chim ưng:
"Không ngờ lại là người của tổ chức Ám Ảnh, theo ta được biết, tổ chức Ám Ảnh không thể thoát khỏi liên quan với người trong cung, lần này vừa hay..."
"Tướng quân, nóng..."
Ta nóng rực khó chịu, không an phận vặn vẹo cơ thể, cắt ngang lời Tần Tiêu.
Ánh mắt Tần Tiêu tối sầm lại.
Giao lại cho Tiểu Cửu trông coi, sau đó bế ngang ta lên.
"Tướng quân, hai người..." Tiểu Cửu tò mò thò đầu nhìn về phía ta.
Tần Tiêu liếc hắn một cái đầy ẩn ý:
"Nhiều chuyện, tối nay ngươi mà không tìm được tung tích của những cô nương kia, thì tự mình đến Mạc Bắc đào quặng đi."
Các hộ vệ khác che miệng cười trộm.
Tiểu Cửu: "Chỉ có ta là người bị tổn thương sao?"
Tần Tiêu đưa ta đến bờ sông.
Ánh trăng rắc xuống mặt hồ lấp lánh.
Giống như tấm màn bạc lượn lờ.
Tần Tiêu và ta ngâm mình trong dòng nước mát lạnh, trôi theo dòng nước.
Toàn thân ướt sũng, y phục dính chặt vào người ta, phác họa ra dáng người thướt tha của nữ tử.
Tần Tiêu lập tức quay đầu đi, nhưng vẫn ở khoảng cách không xa bảo vệ ta an toàn.
"Nàng, nàng, đỡ hơn chưa?" Vị tướng quân mặt lạnh uy nghiêm ngày thường, lúc này lại lắp bắp.
Cơ thể đã mát mẻ hơn không ít, nhưng dược tính vẫn ăn mòn lý trí của ta.
Ta lắc đầu, trong mắt mang theo màn sương:
"Khó chịu..."
Lúc ta kéo y phục, chạm vào vết sẹo tròn ở xương quai xanh, ta nói với Tần Tiêu:
"Tướng quân còn nhớ lần trước hỏi ta về vết sẹo này không? Thực ra ta lừa ngươi."
"Đây là ba năm trước, ta tình cờ gặp một nam tử đeo mặt nạ một mình đấu với một đám người xấu, hắn rất giỏi võ công, gi/3t đối phương không còn một mống, chỉ tiếc ám tiễn khó phòng, mắt thấy hắn sắp trúng tên, ta không kịp suy nghĩ, liền đỡ tên cho hắn."
Tần Tiêu sững sờ tại chỗ.
Ta lấy hết can đảm, nhân cơ hội câu lấy cổ hắn.
Trong mắt ta, Tần Tiêu còn mát mẻ hơn cả nước sông.
Ta nhịn không được áp lên môi mỏng của hắn.
Tần Tiêu nhân lúc còn chút lý trí cuối cùng đẩy ta ra: "Ta không thể thừa lúc nàng gặp khó khăn."
Nhưng ánh mắt hắn lập bắt đầu trở nên ngây dại.
Ta biết, là do vừa rồi ta nhân cơ hội đút hắn uống thuốc nói thật, phát huy tác dụng rồi.
"Bản đồ phòng ngự giấu ở đâu?"
Tần Tiêu do dự một lát, vẫn thành thật khai báo: "Trong mật thất ở thư phòng của ta."
"Có cơ quan gì không?"
Tần Tiêu: "Mười ba cửa ải, chìa khóa cuối cùng được giấu trong bức tranh trên tường."
Ta dùng tay đánh ngất Tần Tiêu, mang hắn bơi vào bờ.
Trong bụi cỏ, một bóng đen biến mất.
Ánh mắt ta dần trở nên u ám.
Hoàn toàn không còn vẻ mê ly lúc trúng thuốc vừa rồi.
Tất cả những điều này, đều là ta giả vờ.
Sau lưng ta, cũng có hình xăm ngôi sao sáu cánh.
Lúc chúng ta vừa đến thôn Linh Khê, ta đã nhận được mật lệnh.
Yêu cầu ta cản trở hành động của Tần Tiêu.
Ta cúi đầu nhìn Tần Tiêu đang ngủ say.
Lông mi dài hắt xuống bóng hình rẻ quạt trên gương mặt.
Môi mỏng đỏ mọng, trông rất ngon.
"Xin lỗi Tần Tiêu, ta là gian tế.”
"Chuyện vừa rồi, ngày mai ngươi sẽ quên sạch thôi."