Ta Làm Gian Tế Bên Cạnh Tướng Quân - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-06-23 17:09:16
Lượt xem: 1,126
8
"Tướng quân, đều do y thuật của ta không tinh thông, uống nhầm thuốc, may là mọi người không bị ta liên lụy, bắt được đám người xấu kia."
Ta xin lỗi Tần Tiêu.
Tần Tiêu giật giật khóe miệng:
"Nếu không cần thiết, sau này nàng đừng sử dụng y thuật nữa, ta sợ nàng hại ch/3t người khác."
Ta: "..."
Lúc này Tiểu Cửu đi vào:
"Tướng quân, những tên kia không chịu nổi cực hình của thuộc hạ, đã khai ra bí mật của Độc Cô Nhai."
Tiểu Cửu đề xuất một kế sách.
"Để Giang Linh Nhi giả làm Tiểu Liên, còn chúng ta mặc quần áo của bọn chúng áp giải Tiểu Liên lên núi, như vậy có thể thần không biết quỷ không hay trà trộn vào nội bộ địch, đánh úp một cách bất ngờ."
Tần Tiêu dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:
"Có thể, nhưng để ta giả làm Tiểu Liên."
Tiểu Cửu trượt chân, tưởng mình nghe nhầm:
"Tướng quân? Ta không nghe nhầm chứ?"
Ta cũng không khỏi nhìn về phía Tần Tiêu, hắn có ý gì đây?
Rõ ràng là lấy ta làm mồi nhử, là giải pháp tối ưu nhất.
Tần Tiêu ánh mắt lơ đãng, không nhìn ta.
Ngược lại là đá vào m.ô.n.g Tiểu Cửu một cái:
"Tuy rằng chúng ta biết cách lên núi, nhưng khó đảm bảo sẽ không có sơ suất, võ công của Linh Nhi kém cỏi như vậy, chúng ta sơ sẩy một chút sẽ khiến nàng rơi vào miệng hổ, đây không phải là hành vi của quân tử.”
"Võ công của ta cao cường, trà trộn vào đó cũng dễ dàng thoát thân hơn, cứ quyết định như vậy đi."
Tần Tiêu là đang bảo vệ an nguy cho ta sao?
Vì vậy, ta thăm dò: "Tướng quân, chuyện tối qua, ngươi còn nhớ được bao nhiêu?"
"Không nhớ gì cả, sao vậy, có chuyện gì mà ta cần phải nhớ sao?"
Tần Tiêu nghiêm túc trả lời.
Nhưng dái tai của hắn, tại sao lại đỏ như vậy?
9
Ta trang điểm cho Tần Tiêu xong.
Hắn mặc váy áo phấn hồng, trên đầu đội tóc giả, còn cài thêm hai cây trâm bạc.
Lúc bước đi, lắc lư rất đẹp mắt.
Phải nói là so với nữ tử cũng không kém cạnh.
Cuối cùng, ta vẽ thêm một nốt ruồi son trên trán hắn.
Cây bút lông tinh xảo cẩn thận di chuyển trên gương mặt tuấn tú của Tần Tiêu.
Hơi thở của hắn có chút dồn dập, phả vào mặt ta.
Ta chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy gương mặt thoa son phấn, nhưng lại ửng đỏ của hắn.
Không hiểu sao, tim ta lại đập nhanh hơn mấy nhịp.
...
Chúng ta đi theo con đường mà tổ chức Ám Ảnh cung cấp, rất nhanh đã bị một mê cung đầy cây cối chặn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ta-lam-gian-te-ben-canh-tuong-quan/chuong-4.html.]
"Đám nhãi ranh kia, sao không nói với ta có cái thứ cây cối quỷ quái này chứ!"
Tiểu Cửu tức giận mắng.
"Bọn chúng cố ý giấu diếm ý đồ muốn nhốt ch/3t chúng ta ở đây."
Tần Tiêu bình tĩnh quan sát những cái cây này, tìm hiểu xem có gì kỳ lạ:
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, bọn chúng muốn dẫn dụ chúng ta vào tròng, thì phải bỏ ra chút vốn liếng thật."
Hóa ra Tần Tiêu đã sớm nhìn thấu mục đích của bọn chúng, lần này là thuận nước đẩy thuyền.
Hắn giơ tay bổ một chưởng vào một cây cổ thụ, "ầm" một tiếng, cây bị chẻ làm đôi, mở ra cho chúng ta một con đường.
"Tướng quân, quả nhiên là người!" Tiểu Cửu khen ngợi.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Đột nhiên, xung quanh chúng ta vang lên tiếng nhạc du dương.
Ta lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
Tần Tiêu hơi nhíu mày, quát lớn:
"Mau bịt tai lại, đây là trận pháp thanh âm, có thể mê hoặc tâm trí!"
Vừa dứt lời, hai tai ta đã bị bàn tay to lớn của hắn che lại.
Ta lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn không ít.
Ta lo lắng nói với hắn: "Ngươi giúp ta rồi, vậy ngươi thì sao?"
Tần Tiêu mỉm cười: "Nội công của ta thâm hậu, không sao."
Tên này rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Từ sau khi vớt hắn từ trong nước lên, hắn giống như biến thành người khác.
Lúc trước không ngừng thử dò xét, bây giờ lại dịu dàng chu đáo với ta.
Thần kinh.
Ta nhón chân lên, cũng bịt tai Tần Tiêu lại.
"Tướng quân, ta không muốn nợ ngươi."
Nụ cười trên môi Tần Tiêu, lập tức biến mất.
Ta liếc mắt nhìn thấy một cây đàn tranh đã cũ ở hướng Đông Nam, đoán rằng đó chính là trận nhãn.
Vừa định lên tiếng, thì bắt gặp đôi mắt đen láy của Tần Tiêu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người cùng bịt tai cho nhau.
Có chút mờ ám.
Chúng ta đồng thời buông tay.
Hắn và ta nghĩ giống nhau, hắn rút trường kiếm bên hông, tung người nhảy lên, c.h.é.m cây đàn tranh thành bốn mảnh.
Tiếng đàn dừng lại.
Trận pháp bị phá.
"Bốp bốp bốp."
Từ xa truyền đến tiếng vỗ tay.
Tiếp theo, có một đám người bao vây chúng ta.
"Ta đã xem thường các ngươi rồi, Tần tướng quân.”
"Đã đến thì an phận ở lại đi, Tần tướng quân, chủ tử căn dặn, không thể để ngài sống sót rời khỏi đây."
Tần Tiêu lạnh lùng nhếch môi: "Để ta đoán xem, chủ tử của ngươi là vị quý phi nương nương kia?"