Thà Làm Ngọc Nát - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-03 22:49:19
Lượt xem: 907
Sau lần bị đánh đó, ta học được cách im lặng, học được cách nhẫn nhục chịu đựng, học được cách nịnh nọt, khi đại phu nhân muốn đánh ta, ta chủ động đưa mặt ra cho bà ta đánh, sau khi bà ta đánh xong, ta còn dập đầu tạ ơn đại phu nhân.
Có lẽ vì thấy quá dễ bắt nạt nên không còn thú vị nữa, hoặc có lẽ vì cuối năm đó, cha ta bị ngã xuống nước c h ế t đuối, đại phu nhân không còn để ý đến ta nữa, từ đó rất ít khi đánh ta.
Năm mười sáu tuổi, Tiết Kim Chi đã trở thành một mỹ nhân.
Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, Tiết Kim Chi nổi tiếng khắp nơi, người đến mai mối hôm nay một lượt, ngày mai một lượt, đạp vỡ cả ngưỡng cửa.
Đại phu nhân kén chọn mãi, vẫn không hài lòng, nhất quyết phải tìm một chàng rể tốt nhất trong những người tốt nhất.
Còn chuyện hôn sự của ta, đương nhiên sẽ không có ai lo lắng, ta cũng không muốn để ai quyết định thay ta.
Bởi vì ta đã có người trong lòng, đó chính là thế tử Nam Dương Vương phủ, Thẩm Bạc Lam.
Thế tử năm nay mười chín tuổi, đẹp trai vô cùng, nổi tiếng khắp kinh thành.
Nhưng ta thích chàng không phải vì chàng đẹp.
Chỉ vì năm mười lăm tuổi, ta ra phố mua son phấn cho Tiết Kim Chi, trên đường về, suýt bị ngựa chạy loạn dẫm đạp, chính chàng đã cứu ta.
Chàng không chê ta toàn thân bẩn thỉu, không chê ta thân phận thấp hèn, dùng bàn tay như ngọc điêu khắc của mình đỡ ta dậy.
Chàng còn tặng ta một cây trâm ngọc lan, tự tay cài lên búi tóc rối bù của ta, bảo ta đừng khóc nữa, mau về nhà đi.
Từ đó về sau, thế tử đã trở thành người trong lòng ta.
Chàng tài hoa hơn người, tốt bụng, đẹp trai, cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt: chàng xuất thân cao quý, không thể nào đến với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tha-lam-ngoc-nat/chuong-3.html.]
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta thân phận thấp hèn, không thể có được thế tử.
Ngay cả cây trâm ngọc lan chàng tặng cũng không giữ được.
Hôm đó ta vừa về đến nhà, đại phu nhân đã phát hiện ra.
Bà ta giật lấy cây trâm ngọc lan, hỏi ta lấy ở đâu ra.
Ta không dám nhắc đến thế tử, đành phải nói dối là ta nhặt được.
Đại phu nhân không nói hai lời, liền cất cây trâm vào trong tay áo.
"Thứ quý giá như vậy, nói nhặt là nhặt được sao? Nếu ta tra ra được ngươi trộm ở đâu, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Bà ta cứ thế cướp mất cây trâm ngọc lan của ta, không bao giờ trả lại.
Ta hận bà ta nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến bà ta, dù sao ta vẫn luôn hận bà ta, việc cướp mất cây trâm ngọc lan chỉ như muối bỏ bể mà thôi.